“Cái gì, vốn dĩ là trong nhà ông chủ này đã xảy ra chuyện nên mới tìm đến.” Diệu Diệu vô tình vạch trần Đường Dũng.
Sau đó thằng bé tiến đến bên cạnh tôi, thấp giọng nói: “Con gái của ông chủ này bị bạn trai đâm chết một năm trước, từ đó về sau trong nhà liên tục xảy ra chuyện lạ, dường như oan hồn con gái quấy rối, ông chủ này tìm rất nhiều đạo sĩ đến đuổi quỷ, đều không tìm được hồn vía của con gái, thực sự không có cách nào khác mới tìm đến chúng tôi, muốn dùng bùa hộ mệnh an ủi con gái đừng xuất hiện dọa người.”
“Ồ... Thì ra là vậy.” Tôi gật đầu, có điều mơ hồ cảm thấy có gì đó sai sai.
Con gái bị bạn trai đâm chết, hình như tôi có nghe nói chuyện này ở đâu đó, hơn nữa còn là chuyện xảy ra một năm trước, giống thời gian mất của con gái ông chủ Phùng Đông.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra một việc, về cái chết của con gái Phùng Đông, lúc đó người chết không chỉ có con gái ông ta và chồng chưa cưới, mà còn có cả bạn thân của cô ấy!
Cô bạn thân đó bị bạn trai đâm chết trong giấc ngủ!
Có cần phải trùng hợp như vậy không!
Tôi lập tức hỏi Đường Dũng xem con gái nhà người bị hại tên gì, lúc còn sống có phải là bạn của con gái Phùng Đông không.
Đường Dũng thấy tôi kích động như vậy, hỏi tôi có quen con gái nhà ông ta không?
Tôi nói không tính là quen, có điều vẫn thúc giục Đường Dũng gọi điện thoại cho người bị hại, hỏi vấn đề này.
Đường Dũng đành lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ khách sạn, lúc Đường Dũng nhắc đến con gái của Phùng Đông, đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, một lúc sau mới có âm thanh truyền đến, đợi ông chủ khách sạn nói xong, Đường Dũng nghiêm túc hơn, nhìn tôi nói: “Đúng vậy, sao em biết điều này.”
Sự việc không nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi bèn kể chuyện trước đây tôi và Tô Mộc mua căn nhà có ma cho Đường Dũng nghe, cũng kể luôn chuyện tôi đã nghe được từ chỗ dì Bình Khanh cho Đường Dũng.
Đường Dũng nghe xong lại không có gì bất ngờ lắm, cười nói Giang Minh lớn như vậy, nhà giàu đều quen nhau, con gái của bọn họ trở thành bạn tốt cũng là chuyện thường, chỉ không ngờ mối làm ăn anh ta nhận lại có liên quan đến căn nhà ma của chúng tôi.
Nói xong anh ta giục tôi ăn mau, còn hỏi tôi ăn xong có muốn gặp ông chủ khách sạn này với anh ta không.
Bây giờ tôi không muốn quay về đối mặt với Tô Mộc và Lâm Yến Nhi, vốn định về nhà, có điều Đường Dũng đã mời tôi thì tôi gật đầu đồng ý thôi, thứ nhất là vì tôi quả thực rất tò mò, thứ hai là tôi cũng lo lắng bây giờ về nhà lại bị mẹ tôi nhìn ra cái gì đó, dù gì bà ấy cũng nuôi tôi từ nhỏ, chỉ cần tôi hơi có chút khác thường, bà ấy có thể nhận ra ngay.
Thấy tôi đồng ý, Đường Dũng và Diệu Diệu đều rất vui mừng, chỉ có Trịnh Lâm rầu rĩ không vui bên cạnh tôi.
Tôi hỏi cậu ta sao vậy, có phải không muốn để tôi gặp ông chủ kia hay không.
Cậu ta lắc đầu nói không phải, sau đó nói: “Chủ nhân mới vừa luyện được cá âm nhỏ, trong đan điền trên chứa đựng rất nhiều âm khí, âm khí này đều cực kỳ thuần khiết, không có chút lệ khí nào, em lo chị đi theo đại ca Đường nhìn thấy con gái ông chủ kia, hồn vía của cô ta chắc chắn đầy lệ khí, đến lúc đó nếu thấm vào người chị...”
Cậu ta chần chừ một chút, lại nói: “Mặc dù không thấm vào người chị, cá âm nhỏ cũng là vật chí bảo đối với quỷ, chị vừa mới luyện được cá âm nhỏ, vẫn chưa hoàn toàn khống chế được nó, bây giờ không có lệ quỷ đại nhân bên cạnh bảo vệ, em rất lo lắng...”
Không đợi cậu ta nói xong, Đường Dũng đã ngắt lời của cậu ta, vẻ mặt khó chịu: “Trịnh Lâm, có tôi ở đây, cậu sợ cái gì, cậu thấy tôi không lợi hại bằng lão quỷ kia?”
Trịnh Lâm kinh ngạc, cậu ta là do Đường Dũng luyện ra, mặc dù là tiểu quỷ của tôi, nhưng trong lòng cũng rất thân thiết với Đường Dũng, nếu không khi tôi gặp chuyện không may, cậu ta cũng sẽ không thông báo cho Đường Dũng trước tiên. Có thể bởi vì quan hệ giữa tôi và Tô Mộc, cậu ta cũng vâng lời Tô Mộc, luôn cảm thấy tôi ở bên Tô Mộc mới an toàn nhất, bây giờ bị Đường Dũng hỏi như vậy, đương nhiên cậu ta luống cuống không biết trả lời thế nào.
Tôi biết Trịnh Lâm đều là vì tốt cho tôi, thấy cậu ta khó xử, tôi lập tức bảo vệ cậu ta phía sau, hỏi Đường Dũng làm gì vậy, sao lại làm khó dễ Trịnh Lâm nhà tôi.
Đường Dũng nhìn tôi cười hì hì, nói anh ta chỉ đùa một chút với Trịnh Lâm, sao lại làm khó dễ cậu ta chứ, nói xong bèn kéo tay tôi, muốn kéo tôi ra ngoài.
Tôi liếc nhìn anh ta, lặng lẽ tách khỏi anh ta, kéo Trịnh Lâm và Diệu Diệu ra ngoài.
Trước khi ra cửa, tôi thấy Đường Dũng đang trừng mắt làm mặt quỷ với Trịnh Lâm, dáng vẻ tức tối không dám bùng ra, lại có chút đáng yêu.
Cười cười không nói, không lâu sau chúng tôi đã đến phòng làm việc của chủ tịch, một người đàn ông trung niên phát tướng hơn năm mươi tuổi đã chờ ở bên trong, thấy chúng tôi tới thì lập tức đứng dậy nghênh đón Đường Dũng, còn gọi một tiếng đại sư.
Mà trong phòng làm việc còn có một người khác đang ngồi, người đó mặc trường bào màu xám đen, tết tóc đuôi sam, chân mang tất trắng kéo lên tới đùi.
Thấy trang phục, ông ta là đạo sĩ, chắc cũng bằng tuổi chủ tịch, khoảng hơn năm mươi tuổi, nuôi chòm râu dê màu đen.
Mà thái độ của ông ta lại có chút kiêu căng, sau khi liếc mắt nhìn chúng tôi thì trực tiếp quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục uống trà, không thèm nhìn chúng tôi.
Qua giới thiệu, tôi biết chủ tịch tên là Đổng Bình, cô con gái chết thảm tên là Đổng Ngọc Thanh, mà đạo trưởng có vẻ mặt kiêu căng kia là hội trưởng hiệp hội Đạo giáo thành phố Giang Minh, đạo hiệu Phong Thiên.
Trong lòng tôi oán thầm, Phong Thiên, đạo hiệu này thật ngông cuồng, phải là người tự tin cỡ nào mới có thể tự đặt cho mình đạo hiệu Phong Thiên.
Có điều tôi vẫn không lên tiếng, đứng sau lưng Đường Dũng.
Mà biểu hiện của Đường Dũng hơi nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi cho rằng anh ta thích thể hiện, gặp người như Phong Thiên nhất định sẽ tự cao tự đại, ai ngờ anh ta rất nhiệt tình bắt tay Phong Thiên, nói hân hạnh gì đó, sau đó lại giới thiệu với Phong Thiên và Đổng Bình rằng tôi là bạn gái của anh ta. Tôi trợn to mắt, vừa nãy còn cảm thấy anh ta chin chắn, không thích khoe khoang, bây giờ lại ăn nói bừa bãi, nói tôi là bạn gái của anh ta!
Vừa định mở miệng giải thích, Phong Thiên nhìn về phía tôi, sau đó ánh mắt hơi nhìn xuống, lộ ra sự vui mừng, nói: “Cậu em không tính giới thiệu hai bạn nhỏ này sao?”
Trong lòng tôi kinh ngạc, theo bản năng bảo vệ Diệu Diệu và Trịnh Lâm đằng sau.
Không biết vì sao, tôi cực kỳ ghét người không liên quan thấy tiểu quỷ của tôi, cứ có cảm giác bị người khác nhìn trộm bí mật của mình.
Có điều Phong Thiên này khá có bản lĩnh, chí ít ông ta có thể thấy Diệu Diệu và Trịnh Lâm, chứng tỏ ông ta đã tu luyện mở thiên nhãn, không cần phải mượn vật ngoài để thấy quỷ.
Dựa theo cách nói của Trịnh Lâm, đây đã thuộc về mức lợi hại, dù sao dựa theo tu luyện thông thường, muốn mở thiên nhãn cần phải tích lũy theo năm tháng.
Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!
Chí ít ông ta không phải kẻ lừa đảo vô học, trong lòng tôi cũng tôn trọng ông ta, người có năng lực từ trước đến nay luôn kiêu căng.
Chỉ là Phong Thiên vừa nói ra, Đổng Bình hoảng sợ nhìn tôi và Đường Dũng, hỏi trong phòng này còn có những người khác nữa ư?
Đường Dũng cũng không né tránh, nói thẳng tiểu quỷ anh ta nuôi cũng ở đây, chỉ là ông ấy không thấy mà thôi.
Đổng Bình càng thêm hoảng sợ, có điều xuất phát từ sự tôn trọng với Đường Dũng, bèn gật đầu nói: “Đại sư quả nhiên là đại sư, còn mang theo tiểu quỷ ngài nuôi, nếu vậy thì tôi yên tâm rồi, ngài tinh thông giao tiếp với quỷ, lát nữa nhất định có thể trấn an vong hồn của con gái tôi.”
“Ha ha, nuôi hai đứa trẻ làm tiểu quỷ, đối với tăng nhân Thái Lan mà nói cũng không phải là việc khó gì, rốt cuộc có tìm được vong hồn của con gái rượu hay không vẫn khó nói.” Phong Thiên thu hồi ánh mắt, cười lạnh.
Ấn tượng hòa dịu của tôi với Phong Thiên chớp mắt lại tan vỡ, thấp giọng hỏi Đường Dũng xem Phong Thiên này rốt cuộc làm gì, sao cũng ở đây.
Đường Dũng nói Phong Thiên cũng là người Đổng Bình mời tới bắt quỷ, trong tình huống bình thường, việc này không thể phiền hai người, có điều gần đây vợ Đổng Bình bị vong hồn con gái giày vò đến phát điên, đã vào bệnh viện tâm thần, hơn nữa một năm nay ông ấy tìm rất nhiều người cao tay đến, chưa từng có ai có thể giải quyết được, ông ấy chó cùng rứt giậu, đành tìm hai người một lúc.
Tôi nhanh chóng hiểu rõ, khó trách đạo sĩ kia ra vẻ coi thường người khác, thì ra ông ta và Đường Dũng là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa tôi có thể nhìn ra được, ông ta thấy tôi và Đường Dũng đều khoảng chừng hai mươi tuổi nên coi thường chúng tôi.
Sau khi chào hỏi nhau, Đổng Bình nói mấy câu khách sáo rồi nóng lòng thúc giục chúng tôi thi triển pháp thuật.
Đạo sĩ kia liếc nhìn chúng tôi, cười khinh khỉnh, ông ta nói muốn đến mộ Đổng Ngọc Thanh để gọi hồn.
Chỉ cần gọi được hồn, ông ta ắt có niềm tin khuyên Đổng Ngọc Thanh đi đầu thai chuyển thế, sau đó sẽ làm đàn cúng bái hành lễ cho Đổng Ngọc Thanh một khởi đầu tốt, để kiếp sau cô ấy có thể đầu thai đến một nhà tốt.
Đổng Bình nghe xong gật đầu, nhưng ông ấy cũng không kích động lắm, dường như đã quen với một quy trình giống nhau, có lẽ trước đây nhiều người cao tay ông ấy tìm cũng có phương án này.
Sau đó ông ta đi tới trước mặt Đường Dũng, hỏi: “Đại sư Đường thì sao, có tính toán gì không, nếu có gì cần tôi giúp một tay thì cứ nói.”
Đường Dũng gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười không đáng tin cậy, liếc nhìn Phong Thiên, nói: “Nếu đạo trưởng Phong Thiên muốn đến mộ của Ngọc Thanh gọi hồn thì tôi cũng đi theo là được, tạo bùa hộ mệnh cần phải dùng tro cốt của cô ấy.”
Đổng Bình liên tục gật đầu, nói vậy thì tốt.
Nói xong thì ra dấu mời với chúng tôi.
Chúng tôi và Phong Thiên đồng thời đứng lên, đến cửa khách sạn, Đổng Bình đã sắp xếp một chiếc Maybach đợi ở đó.
Chỉ là lúc lên xe, Phong Thiên lại giở trò, ông ta liếc nhìn Đường Dũng, nói: “Bổn đạo cần chuẩn bị một chút trên đường để gọi hồn, không tiện đi chung một chiếc xe với người khác, cậu Đường vẫn nên đi chiếc xe khác thì hơn.”
Trời đất, tôi nhịn lâu lắm rồi đó, lúc này đã không nhịn nổi nữa, dáng vẻ này sắp lên tới trời rồi!
Cũng không phải tôi chưa từng thấy gọi hồn, Tô Đoàn đã từng gọi hồn, chỉ cần dùng một ít hương và đậu là có thể làm được, ông ta chỉ cần mang đủ, cần phải chuẩn bị gì trên đường chứ!
Có điều Đường Dũng quả thực tốt tính lạ kỳ, trực tiếp ngăn tôi lại, nói: “Nếu thế thì chúng ta lái xe đi vậy, dù gì chúng ta cũng lái xe tới.”
Nhưng Đổng Bình bị sửa gáy lại có chút ngại ngùng, vội vàng nói là do ông ấy suy nghĩ không chu đáo, ông ta sẽ gọi một chiếc xe nữa qua đây ngay.
Đường Dũng khoát tay, nói không cần phiền phức như vậy, nói xong chỉ cười lạnh, đưa chúng tôi lên xe rồi lái theo chiếc Maybach trước mặt.
Tôi ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhìn gương mặt liên tục cười lạnh của Đường Dũng, bèn hỏi tại sao anh ta lại nhường nhịn đạo sĩ thối kia khắp nơi như thế.
Thực lực của anh ta tôi cũng biết, tương đương với Tô Mộc, còn có thể luyện được tiểu quỷ Trịnh Lâm cấp bậc ác quỷ, mặc dù không dám nói lợi hại hơn đạo sĩ thối kia, nhưng cũng không thua kém, dựa vào cái gì mà lại để cho người khác ức hiếp như vậy.
“Dương Dương, chơi với người như vậy phải có kiên nhẫn, em có nghe câu nói rằng bay càng cao, té càng đau không?” Đường Dũng cười sâu xa, nói.