Tôi thấy vẻ mặt của anh ta khác lạ, sợ anh ta quýnh lên lại cãi nhau với bác sĩ liền mở miệng gọi Đường Dũng. Nhưng tôi vừa tỉnh lại, cổ họng còn chưa thoải mái, hơn nữa mũi và miệng còn bị một ống chụp dưỡng khí bằng thủy bọc lấy nên âm thanh không phát ra được.
Tôi liền lo lắng, chăm chú nhìn Đường Dũng.
Đường Dũng ngây người nhìn chằm chằm bác sĩ mấy giây, sau đó đột nhiên toát miệng cười, một hàm răng thẳng đều trắng sáng nổi bật trên làn da ngăm đen hết sức chói mắt: “A ha, bác sĩ nói đúng, bạn gái tôi cần nghỉ ngơi, tôi với tên tiểu tử thối này không gây chuyện nữa. Bác sĩ mau tới xem một chút xem bạn gái tôi thế nào?”
Vừa nói Đường Dũng vừa chạy tới trước mặt bác sĩ, nịnh hót cười nhìn bác sĩ.
Trong nháy mắt bác sĩ cũng bị dáng vẻ của Đường Dũng khiến cho không còn nóng nảy, liếc Đường Dũng một cái, hướng tôi đi tới: “Cậu cứ bô bô cái miệng, nếu không phải thấy cậu thật sự lo lắng cho bạn gái thì tôi cũng đã không để bạn gái nằm viện.”
Nói xong bác sĩ nhìn tôi cười một cái, đẩy mí mắt tôi lên nhìn một chút, lại hỏi đầu tôi bây giờ còn choáng váng không?
“Hơi có một chút.” Tôi hắng giọng một cái, nói.
“Vậy không có chuyện gì, lát nữa liền có thể làm thủ tục xuất viện. Cháu biết không, bạn trai cháu lúc ôm cháu vào lo lắng phát khóc, nói nếu bệnh viện chúng ta không đưa cháu vào phòng chăm sóc đặc biệt thì cậu ta sẽ gây ảnh hưởng tới những bệnh nhân khác không được khám. Lúc chúng ta sắp xếp giường bệnh này xong cho cháu còn chưa được đi, cậu ta còn bảo phải chụp bình dưỡng khí cho cháu, lại còn phải dùng Monitor theo dõi các thông số, nếu cháu còn bất tỉnh nữa sẽ trù bệnh viện chúng ta xui xẻo.” Bác sĩ nói.
Nói xong bà liếc Đường Dũng một cái, cười nói: “Mặc dù hành động của cậu ta không đúng nhưng phần tâm tư này của cậu ấy đối với cháu cũng thật hiếm có.”
Vừa nói bà vừa xúc động cởi dây đai quấn trên tay tôi ra, đem tắt hết những máy móc kia, lại rút mặt nạ dưỡng khí trên mặt tôi ra, nói: “Cháu nghỉ ngơi thêm một lúc, chờ lát nữa hết choáng váng thì về cùng bạn trai.”