Nghe anh ta nhắc đến đúng thật tôi đã đói, liền bảo anh ta chờ tôi một lúc, tôi đi vệ sinh đơn giản một cái. Sau đó chúng tôi sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi Tô Đoàn cùng đi ăn sáng.
Kết quả gõ chừng mấy lần đều không thấy tiếng đáp lại từ trong phòng, cuối cùng Đường Dũng đi ra nói Tô Đoàn cũng không có ở đây tôi mới từ bỏ ý định.
Lần này thì tốt rồi, chỉ có mình tôi cùng con sói háo sắc Đường Dũng này đi ăn sáng.
Trên đường tôi hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn đi làm gì không, cho dù cậu ấy giúp mẹ Vương Lâm Lâm xử lý hậu sự thì cũng không cần bận rộn cả đêm chứ. Cũng chẳng trách lần này Tô Mộc lại rộng rãi như vậy, trực tiếp nhờ Đường Dũng trông nom tôi.
Ở tình huống bình thường nhất định anh ấy sẽ giao công việc vô tích sự này cho cháu trai của mình.
Nghe tôi hỏi, Đường Dũng đang hí hửng cười đùa liền ngừng một lát, vẻ mặt hơi đọng lại, một lát sau mới khôi phục bình thường, nhìn tôi một cái: “Cậu ta tối hôm qua xảy ra chuyện.”