Tôi muốn đập vào mặt anh ta một cái, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng thấy người da mặt dày như Đường Dũng.
Thấy tôi chờ đợi, Đường Dũng được nước cười hì hì sáp mặt lại gần, đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình: “Dương Dương, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em.”
“Anh làm gì thì làm, đừng để tôi phải đánh anh.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dù sao bây giờ tôi cũng ăn lo, lười phản ứng lại với anh ta, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Đường Dũng vốn đang có dáng vẻ dương dương đắc ý chờ tôi nịnh nọt để anh ta nói chuyện quỷ quậy phá năm đó, thấy tôi không để ý nữa trên mặt anh ta liền hiện ra vẻ lúng túng.
Cũng may da mặt anh ta đủ dày, chỉ lúng túng trong chớp mắt liền lại từ mình cười, đứng lên lại gần quấn lấy tôi: “Dương Dương, em thật không muốn nghe sao? Chuyện này còn liên quan tới một bí mật rất lớn của Tô gia, có lẽ Tô Mộc cũng chưa nói với em. Chẹp chẹp, anh đã nói lão quỷ kia không được, căn bản không coi em là người của mình, Tô gia bọn họ nhiều chuyện như vậy cũng giấu em, em vẫn còn ngu ngốc si mê đi theo anh ta.
“Tôi si mê thì sao? Có phiền gì đến anh?” Tôi liếc mắt một cái, nói lại.
“Được Được, em si mê ai yêu ai cũng được, lúc còn trẻ ai mà không có mấy mối tình, đúng không! Không sao, anh có thể chờ, chờ một ngày đó em sẽ nhận ra anh tốt.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lấy ra từ cốp xe một cái hộp nhỏ, đem bỏ túi da rắn chứa sâm tinh vào, khóa kỹ, sau đó lái xe quay về.
Từ rừng Thần Nông về Giang Minh vẫn mất khoảng ba giờ lái xe. Tối hôm qua ở trong núi tôi ngủ không ngon, vừa vào trong xe liền điều chỉnh tư thế nằm ngang qua ghế ngồi chuẩn bị ngủ một chút, kết quả Đường Dũng lại lay tôi, sống chết không để cho tôi ngủ, bảo tôi nói chuyện với anh ta một chút, nói là tránh cho anh ta buồn ngủ lúc đang lái xe.
Chuyện này liên quan tới an toàn của bản thân tôi, hơn nữa quả thực đêm qua Đường Dũng bận rộn bắt sâm tinh ngủ không được nhiều, tôi không dám coi thường liền lại ngồi dậy, mặt mày ủ dột hỏi Đường Dũng: “Anh muốn cùng tôi nói chuyên gì, nói đi.”