“Không nhìn ra, em lúc nào quan tâm anh như vậy, có phải sợ anh bị hồn phi phách tán không còn ai muốn em?” Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, trong giọng nói bỗng nhiên có ý trêu chọc.
Tôi không khỏi sửng sốt một chút, không phải vì lời của Tô Mộc mà là vì giọng điệu của anh ấy, vừa rồi anh ấy còn đau tới mức run người, sao lại có tâm tư trêu chọc tôi như vậy.
Không đợi tôi phục hồi tinh thần, Tô Mộc lại tiếp tục nói: “Nếu em đau lòng như vậy, anh biết có một phương pháp nhanh chóng làm hết đau, em có muốn thử một chút không?”
“Phương pháp gì?” Tôi theo bản năng hỏi.
“Chính là thế này.” Tô Mộc nói.
Nói xong anh đã cúi đầu xuống, hai bờ môi lạnh như băng ịn vào môi tôi, chiếc lưỡi như con rồng uyển chuyển cạy miệng tôi ra cùng với một cổ thoang thoảng không nói ra được quanh quẩn ở trong miệng tôi.
“Ô…” Tôi bị Tô Mộc hôn không kịp đề phòng, nước mắt lo lắng cho anh ấy vẫn còn ướt trên mặt, giùng giằng muốn đẩy anh ấy ra.
Nhưng khí lực của anh ấy rất lớn, hơn nữa động tác càng bá đạo, giống như cây cỏ hạn hán gặp mưa nhỏ vậy, lưu luyến ôm lấy tôi làm sao cũng không chịu buông.
Tôi rất nhanh liền bị hôn tới mức không thở nổi, xụi lơ trong ngực anh ấy, cảm giác toàn thân như bị dòng điện chạy qua, mềm nhũn.
Hôn một lúc lâu cho đến khi bên phía Đường Dũng phát ra tiếng vang Tô Mộc mới quyến luyến buông tôi, cho dù thân thể anh không rắn chắc như trước nhưng khí thế không giảm chút nào, bá đạo nhìn tôi nói: “Ngu ngốc. Anh sẽ không chết dễ dàng như vậy, sau này em hãy ngoan ngoãn cất giữ âm khí kia trong cơ thể em, đừng tìm phiền toái cho anh là được. Nếu như lần sau còn dám truyền âm khí cho anh thì sẽ không chỉ trừng phạt đơn giản như này, anh nhất định sẽ phạt em không xuống giường được.”
Nói xong anh ấy lấy tay đưa lên đầu tôi, xoa xoa tóc tôi, không đợi tôi kịp phản ứng đã rất tự nhiên kéo tay tôi đi tới bên phía Đường Dũng.
Còn tôi giống như bị hôn khiến ngu đi, đầu óc trống rỗng không ngừng quanh quẩn mấy lời nói vừa rồi của anh.
Không cho phép rót thêm âm khí cho anh ấy, nếu không phạt tôi không xuống giường được.
Không xuống giường được… là có ý gì?
Còn có, không phải anh ấy nói có phương pháp làm hết đau sao? Phương pháp đó chính là hôn tôi?
Vậy làm sao lại biến thành trừng phạt?
Não tôi xử lý không kịp, vừa ngơ ngác nhìn vừa đi theo anh ấy.
Đi thẳng tới trước mặt Đường Dũng mới dừng lại. Sau khi dừng lại tôi vẫn chưa yên lòng về Tô Mộc, lần nữa nhìn đến tay anh ấy nhưng phát hiện vết thương vừa rồi trên tay anh ấy đã không còn nữa. Bàn tay trắng nõn đã khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, không có chút dấu vết đã bị thương nào.
“Á, tay anh khỏe thật? Cái đó thật sự có thể chưa thương?”
Tôi lắp bắp nói, khiếp sợ nhìn anh ấy.
Có điều ngay sau đó tôi nhớ ra, lúc trước khi uống lỗi rượu của Tam trưởng lão Cản Thi phái, Tô Mộc cũng thông qua việc đó giúp tôi giải độc. Có thể tiếp xúc thân mật thật sự có công hiệu giải đọc đi?
Nghĩ tới đây, mặt tôi liền thẹn thùng đỏ bừng, hóa ra việc đó còn có công hiệu này.
Khi tôi còn đang bần thần thì Đường Dũng đã xử lý xong thương tích trên thi thể Tiểu Thúy, đem bà ấy đặt lên giường. Mặc dù hô hấp Tiểu Thúy còn rất yếu nhưng khí tức trên người bà ấy đã gần ổn định, có lẽ an dưỡng tầm một tháng nữa liền không có vấn đề gì.
Sau khi chăm sóc cho Tiểu Thúy xong Đường Dũng liền thu thập đồ đạc, nghiêng đầu nhìn tôi kỳ quái, hỏi: “Dương yêu, mặt em sao lại đỏ như vậy? Còn có em vừa nói tay lão quỷ đã khỏe, tay anh ta thế nào?”
“Ai là Dương yêu của anh, anh có thể đứng đắn một chút không.” Tôi bị Đường Dũng gọi vậy có chút thẹn quá hóa giận, mặc dù đã quen anh ta hay trêu tôi như vậy nhưng trước mặt Tô Mộc bị gọi vậy tôi vẫn thấy không được tự nhiên.
“Dương Dương, anh vẫn luôn rất đứng đắn, huống chi em sợ cái gì. Lão quỷ này, không đúng, bây giờ là quỷ mới, thực lực của anh ta bây giờ giảm nhiều, căn bản không phải là đối thủ của anh, cho dù anh ta nghe không lọt tai cũng chỉ có thể nhịn, đúng không?”
Đường Dũng đã làm xong việc chính lập tức khôi phục dáng vẻ cợt nhả bình thường, nói xong lời cuối cùng còn nghiêng đầu hỏi ý kiến Tô Mộc, rõ ràng là đang gây chuyện.
Không biết vì sao, rõ ràng Đường Dũng bây giờ lợi hại hơn Tô Mộc nhiều nhưng trong lòng tôi vẫn thấy lo lắng thay cho Đường Dũng.
Quả nhiên, Đường Dũng vừa dứt lời Tô Mộc liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bỗng rơi trên người Đường Dũng, nói: “Cậu nhất định muốn tôi chịu đựng?”
- -Hết chương 145--
Sant: Hẹn gặp lại vào ngày mai.