Ngay khi tôi còn đang nghi ngờ thì bóng Giao tiên đã chợt lóe lên, trực tiếp từ trong thân thể tôi đi ra, hóa thành hình người đứng bên cạnh tôi nhìn đôi chân kia, cười nhạt: “Ngươi nếu có gan vây ông đây lại sao lại còn không có can đảm đối diện? Lại còn giả bộ như thịt gác bếp treo lên trên đấy là thế nào?”
Ông ta nói vậy khiến tôi nháy mắt thấy cả kinh trong lòng, chẳng lẽ chủ nhân của đôi chân kia chính là Kim Đạt Hải?
Quả nhiên Giao tiên vừa nói xong thì đôi chân kia bỗng nhiên cử động, trực tiếp nhảy từ trên tường xuống, đứng cách chúng tôi khoảng ba mét chính là Kim Đạt hải: “Đại yêu quả là lợi hại. Mặc dù ta không nhìn ra cụ thể ngươi có mấy hạch nhưng ngươi có thể thoát khỏi trận vây yêu của ta thì ít nhất cũng năm hạch trở lên. Nhưng ta thật tò mò, rốt cuộc làm sao ngươi đi ra ngoài được, cho dù ngươi là yêu ngũ hạch thì cũng không có khả năng đi ra mà không có chút thương tích nào.”
“Gì mà đại yêu tiểu yêu, thật khó nghe. Ngươi ngay cả ông đây mấy hạch cũng không nhìn ra mà dám bày trận vây khốn ông đây. Nói thật cho ngươi biết ông đây đã chín hạch! Bây giờ nhận sai vẫn còn kịp, đem thả tiểu tử Tô Mộc kia ra, sau đó tiêu diệt hồn tích thì ông đây có thể giữ lại một mạng cho ngươi.” Giao tiên cười ha hả nói. Chỉ là mặc dù biểu tình của ông ta rất ung dung nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ông ta đang nhìn Kim Đạt Hải rất hung hãn, hận không thể liền xông tới nuốt gọn Kim Đạt Hải.
Giao tiên từ trước tới giờ tự xưng vương, muốn trở thành rồng đích thực, vậy mà bây giờ bị một trận pháp vây khốn khiến mặt mũi bị mất sạch, cho nên tôi có dự cảm bất kể Kim Đạt Hải này có nghe lời Giao tiên mà nhận thua hay không thì Giao tiên cũng sẽ không buông tha cho hắn.
Kim Đạt Hải lúc này cũng không thèm để ý, mặt hắn lạnh tanh nhìn chúng tôi một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đường Dũng cùng Giao tiên mà bỏ qua tôi, nói: “Đại yêu cửu hạch? Ngươi cho rằng ta tin sao? Không phải các người tìm gã lệ quỷ tên Tô Mộc kia sao, hãy đi với ta, ta nhất định sẽ để các ngươi gặp hắn lần cuối.”
Nói xong hắn thu ánh mắt lại, không biết vô tình hay hữu ý còn nhìn tôi một chút, sau đó xoay người bước đi, cũng không để ý chúng tôi có đi theo hắn hay không.