“Dương Dương, không được đánh nhau. Muội phải khống chế yêu lực của mình, không thì chính huynh cũng không bảo vệ muội được.”
Âm thanh này có chút quen tai.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trước mắt tôi. Vóc dáng anh ta không cao, cũng chỉ cao hơn bé gái một chút xíu, khoảng được gần một mét rưỡi. Toàn thân mặc đồ trắng tỏa ra tiên khí khiến cho có dù còn nhỏ nhưng chút đạo mạo.
Chờ đến khi tôi thấy rõ mặt cậu ta, cả người tôi bỗng nhiên run lên!
Tô Mộc.Gương mặt này hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra, đây tuyệt đối chính là Tô Mộc!
Chỉ là lúc này anh ấy mới chỉ là thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt vẫn còn non trẻ nhưng mùi cổ cây độc đáo trên người kia đã có, không cần nghi ngờ.
Cậu bé cũng không nhìn thấy tôi, ánh mắt xuyên qua tôi nhìn thẳng đến người cô bé, khóe miệng lộ ra một vẻ cưng chiều, nói: “Được rồi, thu lại yêu khí đi, thừa lúc sư phụ huynh còn chưa trở lại huynh sẽ đưa muội trở lại trong sơn động, tránh cho muội bị sư phụ phát hiện.”
“Có Quỳ Anh bảo vệ muội, muội cũng không sợ ai.” Bé gái vốn còn đang rất tức giận, muốn cùng rắn đen nhỏ quyết đấu sinh tử, nhưng sau khi thấy Tô Mộc trong nháy mắt cô bé cười vô cùng ngọt ngào, phe phẩy chiếc đuôi bồng bềnh chạy về phí Tô Mộc, cũng không để ý tới rắn đen nhỏ nữa.
Rắn nhỏ ở phía sau tức giận sắp bùng nổ nhưng sau khi thấy Tô Mộc cơn giận cũng liền xẹp xuống, đuổi theo sau lưng bé gái, vèo một cái liền trở lại bên trong dấu ấn màu đen trên tay.Cậu bé Tô Mộc cùng cô bé Dương Dương tay trong tay đi trở về, dọc đường đi cười cười nói nói sánh vai bên nhau, hết sức vui vẻ.
Miệng tôi không biết từ lúc nào cũng cong lên mỉm cười, đi theo sau muốn xem bọn chúng muốn đi đâu.
Nhưng tôi đi còn chưa được mấy bước thì đột nhiên trước mặt đụng phải một bức tường trong suốt chặn lại, giống như kết giới Lâm Yến Nhi đã tạo ra vậy.
Tôi luống cuống không hiểu đây là tình huống gì, không phải tôi đã chết rồi sao, sao còn có thể bị Lâm Yến Nhi quấy rối.
- --