Đột nhiên khóe miệng nhếch lên cười, biểu tình trên mặt của anh ấy bỗng nhiên trở nên rất quái dị khiến tôi cả kinh trong lòng, còn tưởng anh ấy xảy ra chuyện gì.
“Đi ra đi, nếu ông đã đến sao còn không hiện thân trước mặt học trò của mình để cùng đoàn tụ, còn thập thập thò thò làm gì.” Tô Mộc nói về khoảng không trước mặt.
Lời anh ấy vừa dứt thì từ trong hư vô đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia không cao, lưng hơi còng một chút, nhìn qua có vẻ tuổi không còn trẻ. Chờ đến khi bóng người hiện rõ ràng tôi mới thấy được đây là một người đàn ông Thái Lan, mái tóc đã hoa râm, ít nhất phải hơn tám mươi tuổi.
Ông ta nhất định là quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có chút kinh sợ, trốn thật nhanh ra sau lưng Tô Mộc, thận trọng quan sát ông ta.
Ông già kia lúc này cũng đang nhìn tôi, ông ta cười ha hả, trên mặt mang theo sự phúc hậu, nhìn qua tôi hai lười rồi cười nói: “Đây chín là em dâu ta phải không, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
Em dâu…
Tôi liền hóa đá tại chỗ, thậm chí quên cả nên đáp lại người ta thế nào.
Mặc dù số tuổi Tô Mộc cũng không nhỏ nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ lớn hơn hai mươi tuổi, cho nên tôi luôn coi anh ấy là bạn cùng trang lứa với tôi, bây giờ bị một ông già hơn tám mươi tuổi gọi là em dâu, quả thật cảm giác có chút quái dị.
Hơn nữa ông ta rõ ràng không phải là người Trung Quốc nhưng nói tiếng Trung lại rất tốt.
Thấy tôi im lặng, Tô Mộc cười ha hả thay tôi làm hòa, trách cứ ông già dọa tôi sợ, sau đó kéo tôi tới giới thiệu với ông già. Nói vị này chính là Long Phù Khôn, sư phụ của Đường Dũng, cũng là anh em tốt của anh ấy. Năm đó Tô gia xảy ra chuyện chính là ông ấy liều chết mới giữ được tính mạng cho anh trai của Tô Mộc là Tô Ninh, để cho Tô gia có được huyết mạch lưu truyền, cũng chính là ông ấy không để cho hai cuốn sách cấm của Tô gia bị hủy.