Bây giờ tôi đã không dám tin lời Đường Dũng, nhìn anh ta bán tín bán nghi, hỏi: “Lước kia anh đã tới từng thần Nông ào tới làm gì?
“Em đừng để ý, dù sao không phải tới du lịch.” Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, thần bí cười hì hì.
Trên mặt anh ta rõ ràng có vẻ như đợi tôi tiếp tục hỏi tới, chắc hẳn lần đầu anh đã đây là chuyện kinh thêm địa động quỷ thần gì đó.
Nhưng bây giờ tôi đã hiểu anh ta vất võ, vốn quả thật tôi rất tò mò anh ta trước đây tới nơi này làm gì, nhưng thấy anh ta vòng vo như vậy tôi liền không hỏi nữa. Gật đầu một cái tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục trò chuyện nữa.
Làm như vậy ngược lại khiến cho Đường Dũng khó chịu, anh ta có vẻ như đang phải kìm nén gì đó, mặt đỏ bừng, hấp tấp nhìn tôi, nhiều lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng rốt cuộc anh ta không nhịn nổi, kéo tôi hai cái, hỏi tôi: “Dương Dương, em không tò mò lần trước anh tới từng thần Nông là vì cái gì sao?”
“Không tò mò” tôi nín cười trong lòng, mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói.
Đường Dũng liền trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên đối với phản ứng của tôi rất không hài lòng. Gãi đầu gãi tai một hồi, rốt cuộc anh ta không nhịn được, lần nữa lại gần, cười hề hề nói: “Năm đó anh nhận một Vụ việc ở sâu trong rừng thần Nông, nơi đó có một khoảng thời gian bị quỷ quậy phá ban đêm, cứ trời vừa tối thì người già trong thôn sẽ chết. Người dân trong thôn liền tìm khắp đạo sĩ cùng hòa thượng tvong vùng nhưng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng cũng không biết vì sao lại tìm được anh, mời anh tới. Vốn ban đầu anh tưởng rằng đây chỉ là việc bị quỷ nhái bình thường, kết quả sau anh mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Nhắc tới tvong này còn dính tới nhà của lão quỷ, đều là Tô gia bọn họ tạo ) nghiệt ở vùng thần Nông...”
“Cô Mộc? Chuyện này sao lại có liên quan tới Lô Mộc?” tôi vốn không quan tâm tới chuyện của Đường Dũng, cũng không muốn nghe anh ta khoác lác, nhưng đột nhiên anh ta nhắc tới Tô Mộc khiến dạ dày tôi co lại.