Đường Dũng nghe vậy bỗng nhiên cười, cười nham nhở, cũng dùng cử chỉ môi hỏi tôi: “Em đang lo lắng cho anh sao, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em thành quả phụ.”
Quả cái đầu anh! Tôi liền hít một hơi lườm đường Dũng. Gã Đường Dũng này, đã là lúc nào rồi còn cà giỡn với tôi, vừa rồi bầu không khí còn khẩn trương nghiêm túc đã bị nụ cười nham nhở của anh ta làm hỏng.
Cũng may sau khi anh ta nói xong cũng không nói nhảm nữa, phi người nhảy lên trên tầng thượng, còn không quên tiện tay móc cửa tầng thượng lại trách cho kẻ kia xông tới chỗ tôi.
Làm xong hết những thứ này, cũng không biết từ đâu anh ta mò ra cái chày cán bột giơ ngang trước mặt, từng bước một đi về phía trước, cứ mỗi mấy bước liền ngó nghiêng xung quanh vì sợ kẻ kia đánh lén.
Đường Dũng hiển nhiên cũng cẩn thận mấy phần, cầm chày cán bột cẩn thận kiểm tra. Tôi đứng sau cửa sắt chăm chú nhìn phía trước, phòng kẻ kia thừa dịp Đường Dũng không chú ý liền chạy trốn.
Ngay khi tôi đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn tầng thượng thì đột nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, trong chớp mắt cả kinh trong lòng, có người sau lưng.
Đáng tiếc tôi nhận ra đã quá muộn, lúc này cổ tôi chợt lanh, có một con dao không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ tôi, ấn vào sát mạch máu tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được cổ hơi đau, phía trên ướt ướt dính dính giống như đã chảy máu.