Dứt lời, bà ta lại cảnh giác nhìn xung quanh, giống như đang trốn tránh ai đó. Sau đó, bà ta lấy một cây đinh màu vàng to bằng một ngón tay ra đưa cho tôi, căn dặn: “Trong vòng ba ngày, cô hãy đâm cây đinh này vào trong người con ma ấy, hắn ta sẽ bị thương tới nguyên khí, đến lúc đó cô cứ gọi điện cho tôi, tôi tới bắt nó giúp cô.”
Nói xong, bà ta nhét cho tôi một tấm danh thiếp, rồi đi luôn mà chẳng quay đầu lại, chỉ để lại mình tôi đứng ngẩn ra giữa nghĩa địa.
Không biết qua bao lâu, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Tô Mộc gọi tên tôi. Lúc này tôi mới hồi hồn lại, đáp lời anh ta rồi mang theo Chuột Thôn Lỗi ra ngoài.
Tô Mộc chờ ở ngoài cổng đã rất khó chịu rồi, khuôn mặt bảnh trai của anh ta trông rất nặng nề.
Không biết có phải là ảo giác không mà tôi lại cảm thấy anh ta đang lo lắng cho tôi. Thấy tôi ra ngoài bình an, sắc mặt anh ta dịu đi đôi chút, bước tới nhận lấy chiếc lồng trong tay tôi, rồi mắng tôi là đồ đần, bắt con chuột thôi mà cũng lâu như thế, tôi mà còn không ra nữa thì anh ta còn tưởng tôi bị chuột bắt đi luôn rồi.
Với dáng vẻ tức tối nổ phổi đó của anh ta, tôi rất khó để liên tưởng tới một con ma mưu mô hèn hạ, anh ta dây dưa với tôi là vì muốn hút khô tinh huyết của tôi để bản thân mình sống lại sao?
Đầu óc tôi rối bời vô cùng, không biết nên tin tưởng quả phụ họ Vương hay là tin tưởng Tô Mộc, đành lẳng lặng cất danh thiếp và cái đinh mà quả phụ họ Vương đã đưa cho tôi đi, rồi bước theo sau lưng Tô Mộc, để mặc cho anh ta mắng tôi.
Tô Mộc mắng suốt một hồi, tôi không hề cãi lại, anh ta thấy lạ nên hỏi có phải tôi mệt rồi hay không.
Tôi ừ một tiếng, còn chưa dứt lời đã cảm thấy đôi chân nhẹ bẫng đi, Tô Mộc ôm chầm tôi lên không trung.
“Ngủ đi, bắt con chuột thôi mà cũng mệt đến vậy, đúng là vô dụng.” Miệng thì anh ta vẫn đang mắng tôi, nhưng động tác lại dịu dàng hơn nhiều, cứ thể ôm tôi đi, rất thoải mái.
Mặt của tôi đỏ bừng cả lên, lúc này anh ta đang dùng bộ mặt thật của mình mà, tôi không quen với cái vẻ đẹp trai này, huống chi, ngay cả Vương Văn cũng chưa từng ôm tôi thân mật như thế.
Tôi giãy giụa muốn bò xuống, nhưng anh ta rất khỏe, tôi càng giãy thì anh ta càng ôm chặt. Cuối cùng tôi cũng chẳng còn sức nữa, mặc kệ cho anh ta ôm tôi suốt dọc đường tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện thì trời đã sắp sáng. Bố mẹ tôi vẫn còn ở bệnh viện, thấy chúng tôi đi lâu như vậy mới về thì vội hỏi chúng tôi đã đi đâu, có xảy ra chuyện gì không.
Tôi lắc đầu, cười nói Vương Văn đã tìm ra cách để chữa cho em họ, bảo họ đừng lo lắng.
Được tận mắt nhìn thấy “Vương Văn” khiến cô em họ đang phát điên của tôi yên tĩnh lại nên bọn họ rất tin vào anh ta, biết chuyện có thể cứu được em họ tôi, vẻ mặt họ đều rất vui mừng.
Tô Mộc bảo tôi dẫn bố mẹ và mợ ra ngoài ăn chút gì đó, trước khi anh ta đi ra thì không ai được vào nữa.
Tôi vẫn không yên tâm khi giao em họ mình cho anh ta, chủ động nói muốn ở lại cùng, lát nữa có thể làm phụ tá cho anh ta.
Ai ngờ Tô Mộc nhận ra mục đích của tôi ngay, đôi mắt anh ta híp lại, ánh mắt trầm xuống, hỏi tôi: “Cô không tin tôi à?”
Đúng là tôi không tin anh ta cho lắm, nhưng bị anh ta vạch trần ngay trước mặt như vậy, tôi sợ sệt nói: “Sao tôi lại không tin anh chứ, anh lợi hại vậy cơ mà, chắc chắn có thể khiến em tôi tỉnh táo lại, chạy nhảy như thường, còn khỏe hơn cả trước khi bị điên ấy chứ…”
Tôi còn chưa nịnh nọt xong thì Tô Mộc đã mất hết kiên nhẫn, anh ta đẩy tôi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại cái rầm.