Người khóc thuê thấy phản ứng này của tôi, lấy ra một ít khăn giấy đưa cho tôi, để cho tôi lau mồ hôi.
Ngay trước mặt Cường Tử ông ta cũng không nói toạc ra, chỉ nói: “Nếu cháu đã nghĩ rõ ràng sẽ thấy lời khuyên của chú là không thừa thãi, cách đài hỏa táng kia xa một chút, tự giải quyết cho tốt đi.”
Tôi sững sờ gật đầu một cái, tinh thần vẫn còn chưa tỉnh tảo khỏi từ kinh hãi.
Thấy ngay cả tôi cũng gật đầu, Cường Tử không khỏi nóng nảy, hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên biến thành như vậy.
“Không có gì, tôi phải quay về một chút, có chuyện gì thì tối nay nói sau.” Tôi nói.
Nói xong, tôi cảm ơn người khóc thuê một tiếng, liền để Cường Tử đưa tôi về nhà.
Cường Tử vẫn như cũ không cam lòng, nhưng thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của tôi, hơn nữa tôi có nói qua tối sẽ liên lạc nên ông ta lúc này mới gật đầu một cái, lấy số điện thoại của tôi, nói buổi tối sẽ liên lạc với tôi.
Từ nhà của người khóc thuê, Cường Tử liền đưa tôi trở về căn biệt thự lớn. Cha mẹ tôi cũng không biết vì sao vẫn nằm hôn mê bất tỉnh trên giường như cũ.
Tôi sợ bọn họ ngủ lâu, sẽ xảy ra vấn đề gì liền lấy nước nóng đơn giản lau qua thân thể bọn họ một chút, lại cho bọn họ uống nước đường, để duy trì năng lượng rồi mới đi xuống lầu một, ngồi trên ghế salon ngây người.
Bây giờ ở đài hỏa táng kia rõ ràng có kẻ bất lương đang lợi dụng thi thể để nuôi cương thi, hơn nữa người nuôi cương thi kia thực lực rất thâm sâu, ngay cả Tô Thịnh đối với hắn ta cũng phải tránh lui, hiển nhiên hắn rất có thực lực.
Sẽ là ai chứ?
Lâm Yến Nhi? Vương quả phụ? Lý Chùy?
Trong đầu tôi xuất hiện ba người này, những người tôi biết có thể làm ra chuyện này dường như cũng chỉ có ba người bọn họ.
Nhưng khi cẩn thận suy nghĩ lại một chút lại có rất nhiều điểm rất khả nghi. Lâm Yến Nhi bản thân cô ta là lệ quỷ, thủ hạ còn có một đám tiểu quỷ, không cần phải phí tâm tổn sức đi nuôi cương thi.
Hơn nữa mặc dù quỷ cùng cương thi có mối quan hệ không thể tách rời, nhưng tóm lại mà nói vẫn là tương sinh tương khắc, Lâm Yến Nhi muốn khống chế thi thể sẽ phải mất nhiều khí lực hơn so với khống chế quỷ rất nhiều.
Về phần Vương quả phụ, bà ta mặc dù đều ra tay vào những thời điểm tôi không chú ý, nhưng Tô Mộc cùng Đường Dũng đều đã từng nói, thực lực của Vương quả phụ không hề cao, ở sau bọn họ một quãng dài, muốn nuôi cương thi để tăng thực lực của mình thì còn có thể.
Nhưng Vương quả phụ cùng Tô Mộc có khúc mắc, còn từng khiến Tô Đoàn bị thương nặng như vậy, từ điểm này nhìn ra thì chuyện này lại không giống do Vương quả phụ làm.
Còn Lý Chùy, hắn là người đáng nghi nhất, bởi vì bản thân hắn là Long phù, tôi biết ở Thái Lan cũng có phương pháp khống chế thi thể, bất quá nó là không gọi là nuôi thi mà được gọi là Kuman Thong gì đó.
Về phương hiện này tôi không hiểu nhiều, Tô Mộc cũng chưa từng nói qua. Nhưng bằng bản lãnh cộng với sự hiểu biết của ông ta đối với xác chết thì thông qua loại phương pháp này để nuôi cương thi, ngược lại rất có thể.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra một người khác nữa.
Gã đệ tử Cản Thi phái.
Bọn họ chuyên môn là nuôi loại thi này, đối với thi thể có tố chất càng mạnh mẽ càng tốt, nếu như đài hỏa táng kia là do bọn họ mở thì…
Nghĩ tới đây, tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Đường Dũng.
Là anh ta đem thả gã Cản thi phái kia đi, hẳn là anh ta có thể biết gã đệ tử Cản Thi phái kia ở nơi nào.
Tôi muốn thấy anh ta có thể đem gã nam tử Cản thi phái kia tìm trở về hay không.
Đường Dũng nhận điện thoại của tôi rất nhanh, tôi vừa mới gọi thì trong điện thoại đã truyền tới giọng kinh ngạc vui mừng của Đường Dũng: “Dương Dương, có phải là em nhớ anh không? Sau cùng vẫn quyết định gả cho anh phải không?”
“ Đối cọng lông, tôi có chuyện quan trọng muốn tìm anh!” Tôi tức giận nói.
Vốn trong lòng tôi vì chuyện ở đài hỏa táng mà trong lòng rất nặng nề, nhưng bị Đường Dũng trêu ghẹo, vậy mà lại khiến cho tâm tình tôi được thả lỏng đi rất nhiều.
“Chuyện kết hôn còn không phải quan trọng sao, em ở đâu, anh qua tìm em.” Giọng anh ta giống như rất tủi thân vậy.
Tôi cũng lười nói nhảm cùng với anh ta liền đưa địa chỉ căn biệt thự này cho Đường Dũng.
Mười phút sau, Đường Dũng đã thở hổn hển xuất hiện ở cửa biệt thự.
Nghe thấy tiếng gõ cửa của anh kiến tôi sợ hết hồn.
Bởi vì nhà anh ta cách căn biệt thự này đủ xa, cho dù lái xe thì ít nhất cũng phải mất chừng nửa giờ.
Nhưng anh ta chỉ dùng mười phút đồng hồ, hơn nữa nhìn dáng vẻ mồ hôi đầm đìa, rõ ràng là chạy tới.
Lòng tôi không khỏi thấy ấm áp, lập tức tìm khăn ướt lau mồ hôi cho anh ta, tiện lấy chai nước đưa cho anh ta, để anh ta uống miếng nước ngồi nghỉ ngơi một chút.
“Cảm ơn Dương Dương, hóa ra em cũng thương anh như vậy, sợ anh mệt. Nhưng em yên tâm, thể lực chồng em rất tốt, chạy con đường ngắn như vậy căn bản không coi là gì.” Đường Dũng kinh nhạc vui mừng nhận lấy nước, nhưng anh ta cũng không có uống mà nhìn tôi nói ba hoa.
“Đúng thế, lão Đại của tôi trước kia chạy trốn đã quen, quãng đường từng ấy đối với anh ấy căn bản không là gì cả, trước kia anh ấy từng vắt chân lên cổ chạy trối chết một ngày một đêm.” Diệu Diệu cũng không yếu thế, đột nhiên xuất hiện từ bên cạnh nói.