Nói xong anh ấy đưa một tấm card nhỏ, trên đó viết cặn kẽ địa chỉ căn biệt thự Phùng Đông.
Tôi lúc này rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô Mộc lại có thể thoải mái chủ động đề nghị tôi đi theo Đường Dũng lặn biển, bởi vì bộ đồ anh ấy chọn xù xì giống như bánh xe vậy, một vòng lại một vòng, hơn nữa trên đầu còn có cái lồng dưỡng khí gì đó, nhìn hình dáng bên ngoài không khác gì bộ đồ cho phi hành gia, ngay cả mặt cũng không thấy được chứ nói chi là vóc người.
Thật là một chút thẩm mỹ cũng không có, tôi cùng Đường Dũng cũng không có khả năng có bất kỳ tiếp xúc gì.
Gã Tô Mộc này, ngoài mặt hào phong nhưng trên thực tế vẫn là một bụng nhỏ nhen mà.
Tôi thấy buồn cười vì hành động của Tô Mộc, nhưng thấy anh ấy để ý tới tôi như vậy tôi cũng không ngại dùng bộ đồ lặn xấu xí anh ấy chọn cho tôi. Sau đó tiếp tục đi mua không ít đồ quần áo cùng đồ trang điểm rồi tôi cùng Tô Mộc về nhà. (Đọc và chia sẻ truyện từ gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé