“Lúc này anh còn có tâm tư đùa.” Tôi nói, có điều được Tô Mộc xoa dịu trong lòng tôi nháy mắt đã buông lỏng không ít.
Lúc này tôi mới nhớ ra hình nhưu tôi còn chưa xem thật kỹ long mạch.
Mặc dù vừa rồi đi theo Giao tiên lên không trung cũng nhìn thấy dấu vết long mạch, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là hình dáng khe hở cùng những đống đổ nát của tòa nhà, long mạch chân chính có dạng gì thật đúng là tôi không biết.
Nghĩ tới đây tôi liền tò mò, trong lòng vô cùng mong đợi được thấy long mạch.
Chúng tôi đi dọc theo dấu vết đổ nát đi về phía trước, đại khái đi tới vị trí là đầu rồng tôi bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió thổi tới tai tôi, rất khó chịu.
Tôi liền ngoáy ngoáy lỗ tai nhưng cơn gió kia rất kỳ lạ, thật giống như nó có ý thức vậy. Toàn thân tôi đều không cảm nhận được có gió thổi, duy chỉ có lỗ tai tôi là cảm giác như gió đang chui vào trong, hơn nữa phát ra tiếng rít u u như dã thú đang kêu gào.
Tôi liền dừng bước, mặt đầy kỳ quái nhìn xung quanh một chút. Kỳ lạ là bốn phía xung quanh cái gì cũng không có, chỉ là bóng đêm đen thùi lùi chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ, đừng nói là dị thường mà ngay cả tiếng gió thổi cũng đột nhiên không còn.
Tôi càng cảm thấy quái dị hơi, mặc dù tôi không thấy gì nhưng tiếng gió kia đột nhiên biến mất rất rõ ràng, giống như nó đang cùng tôi chơi đuổi bắt khiến tôi thấy khó chịu.
Tô Mộc thấy tôi dừng lại cũng lập tức ngừng lại, hỏi tôi sao đột nhiên lại không đi?
Tôi nói nơi này hình như có cơn gió quái lạ cứ thổi vào tai tôi, khiến tôi khó chịu, cũng không biết là thế nào.
Vừa nói tôi còn bảo Tô Mộc để ý một chút, xem bên cạnh tôi có phải là có quỷ hay yêu đang hù dọa, cố ý trêu đùa tôi.
Thấy tôi nói vậy Tô Mộc hơi nhíu mi lại, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nghiêm túc nhìn một vòng xung quanh tôi.