“Em thấy thế nào?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại.
“Không được, không thể thả hắn đi. Bây giờ em vẫn không nhúc nhích được, hơn nữa trong tay hắn có di thư của Diệp Phong, để hắn đi sẽ có họa sau này. Hôm nay hắn có thể bắt em tới cắt máu Niết Bàn thì ai biết sau này hắn có thể hay không sẽ lại đi gieo họa cho cô gái khác. Tô Mộc…”
“Sẽ không! Tôi tuyệt đối sẽ không hại ai nữa, sau khi tôi đi một giờ sau cô có thể di chuyển được, tôi thề!” Không đợi tôi nói xong Kim Đạt Hải đã nôn nóng giơ ba ngón tay lên nói, vừa nói miệng vẫn ộc máu ra ngoài.
Xem ra phương pháp hắn phá giải cấm chế chính là cắn đầu lưỡi của mình, cũng không biết hắn không làm chủ được hay bị Tô Mộc dọa sợ mà lại làm chuyện độc ác với chính miệng của mình như vậy. Nhìn lượng máu trong miệng hắn ộc ra có lẽ đầu lưỡi cũng sắp rớt, cũng may hắn không thiếu máu, nếu không vừa rồi dùng nhiều máu để bày trận Niết Bàn, bây giờ lại vì giải cấm chế mà mất nhiều máu như vậy thì người bình thường đã sớm không chịu nổi nói chi là nghĩ biện pháp trốn.
Tô Mộc cười một chút, giống như chợt được tôi nhắc nhở vậy, đưa tay ra hướng về phía Kim Đạt Hải, nói: “Dương Dương nói không sai, giao sách trong tay ngươi ra đi, chỉ cần ngươi chịu giao sách ra cho ta thì ta sẽ cho ngươi mười phút chúng ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.”
“Thật?” Mắt Kim Đạt Hải sáng lên, sau đó liên tục gật đầu như sự Tô Mộc đổi ý, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một tấm da mềm được cuốn lại ném cho Tô Mộc, sau đó thân thể hắn lắc lư một cái ngã vào tròng dòng nước đen, biến mất không thấy.
“Tô Mộc, không thể để hắn chạy như vậy, anh phải đuổi theo hắn nếu không hắn sẽ không chịu từ bỏ, nhất định sẽ cón tiếp tục tìm người để tiến hành Niết Bàn, cho dù hắn thật sự hối cải thì vì chuyện này hắn cũng đã hại chết ba mạng người, phải bắt hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật!” Tôi vội kêu lên.