Nói xong người tôi lóe lên, sẽ phải rời khỏi đây.
Trong khoảnh khắc tôi rời đi đó tôi còn nghe được tiếng mục sư Black nói vội vàng bằng tiếng Anh, hình như nói ác ma rời khỏi bản thể sẽ không sống qua được mười ngày.
Có điều lời của ông ta tôi cũng không để ý tới, một giây kế tiếp tôi đã ở trong phòng khách sạn.
Còn đứng chưa vững, cửa phòng truyền tới tiếng vang nhỏ, Tô Mộc tay cầm một túi lớn đẩy cửa đi vào, trong túi chứa đầy các loại thuốc men.
“Anh mua rất nhiều thuốc, em xem loại nào sẽ có tác dụng. Hoặc anh giúp em xoa bóp một chút?” Tô Mộc đi nhanh tới, đưa tay sờ vào trán tôi muốn đo nhiệt độ một chút.
Chỉ là tay anh ấy vừa chạm vào thì mặt anh ấy liền lộ ra vẻ lúng túng, cười một tiếng rồi thu hồi lại.
Bởi vì tay anh ấy quá lạnh, sờ vào tôi nhất định sẽ cảm thấy rất nóng, cho dù nhiệt độ cơ thể tôi là bình thường thì anh ấy sờ cũng sẽ cảm thấy rất nóng. Sau khi rụt tay về anh ấy liền dừng chốc lát rồi đưa tay ra sau gáy tôi nhẹ nhàng xoa bóp, hỏi tôi như vậy có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?
Tôi gạt cảm giác không vui mà mục sư Black mang tới, vui vẻ nằm trong lòng Tô Mộc, vừa nũng nịu vừa nói tôi đói, hỏi Tô Mộc có mua đồ ăn gì cho tôi không.
Vừa hỏi mặt Tô Mộc liền hiện lên nụ cười, nói anh ấy đã sớm đoán tôi chỉ ăn vặt sẽ mau đói cho nên đã mua không ít đồ ăn cho tôi. Nói xong anh ấy mở hộp trong túi ra, trong nháy mắt một mùi thơm thoang thoảng phiêu tán trong không khí.
“Tô Mộc, anh thật tốt.” Tôi không nhịn được nói.
Nói xong tôi liền nhận lấy cái muỗng Tô Mộc đưa, một bên xúc cơm đưa vào miệng một bên như vô tình hữu ý hỏi Tô Mộc: “Đúng rồi, Tô Mộc, sau khi anh chết hồn phách đã đi qua những nơi nào?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi điều này?” Tô Mộc sửng sốt một chút, có chút bất ngờ nhìn tôi.
“Không có gì, chỉ là ngày hôm qua trong động đom đóm thấy hình ảnh cũ của chúng ta nên em có chút tò mò. Những cảnh kia đều là sau khi chúng ta quen nhau, em cũng muốn biết trước khi ta biết nhau anh làm những gì?”