Ánh mắt Tô Mộc cũng nhìn trên người tượng đất lung, anh đưa tay quẹt một ít đất trên người tượng đưa lên mũi ngửi một cái: “Cũng không hẳn là từ đất đã nung, em xem hình dáng cùng gương mặt những người này không hề giống người Trung Quốc, hình dáng lại giống như người cổ xưa Thái Lan, hơn nữa đất trên những tượng đất này đã khô, không phải là mới làm, có tám chín phần mười là có từ xa xưa.”
Trong lòng tôi dao động một chút: “Đang êm đẹp ở dưới Hoàng cung lại chôn tượng đất nung, cái này có phải có liên quan tới trận pháp nào đó không? Nếu như là do Long Phù Thái Lan lưu lại vậy chúng ta có phải nên cách xa một chút, tránh cho vô tình bị trúng hàng đầu thuật.”
“Sợ?” Tô Mộc liền cười, nghiêng đầu nhìn tôi.
Mặc dù tôi quả thật rất lo lắng nhưng nhìn dáng vẻ thả lỏng của Tô Mộc liền biết cái này hẳn rất an toàn nên không còn sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Làm sao có thể, là em lo lắng cho sức khỏe của anh, dẫu sao lần này anh tới đây để sống lai, chúng ta cũng không cần gây thêm rắc rối sẽ tốt hơn.”
“À, yên tâm, vừa rồi anh đã để ý rồi, những tượng đất này không có hồn phách cũng không có âm khí, hẳn không phải là trận pháp gì. Còn những tượng đất này có tác dụng gì…”
Tô Mộc vừa nói vừa trầm ngâm một chút, nói đáng tiếc bây giờ Đường Dũng không tỉnh, nếu không có lẽ anh ta sẽ biết.
Tô Mộc hiếm khi chủ động đề cao Đường Dũng, từ việc anh ấy chịu hạ mình với Đường Dũng là có thể nhận ra gần đây có lẽ Tô Mộc không còn ghét Đường Dũng như vậy. Hơn nữa trông có vẻ quan hệ giữa bọn họ quả thật hòa hoãn thật nhiều, tôi liền nhanh trí hỏi Tô Mộc có biết phương pháp gì khiến Đường Dũng tỉnh lại không, anh ấy hiểu biết như vậy, mặc dù huyền thuật Trrung Quốc cùng thuật Long Phù Thái Lan có cơ sở lý luận hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa Đông y và Tây y không phải cũng có cơ sở không giống nhau nhưng vẫn có thể chữa bệnh đó sao.