“Buông cô ấy ra!” Sắc mặt Giao tiên đầy căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Đã qua lâu như vậy, cô ấy bây giờ đã không còn quan hệ với người trước kia phong ấn ngươi!”
“A ha, có phải không?! Chớp mắt đã qua hai ngàn năm, vậy mà ngươi vẫn ở bên cạnh Lộc Dương, thật quá trung thành. Xem ra những thứ cỏ năm đó ngươi ăn không phải ăn chùa.” Người nhập vào Đường Dũng nói.
Vừa nói hắn từng bước đi về phía tôi, hai con mắt mờ đục rợn người vẫn nhìn tôi chằm chằm, nói: “Nếu như cô ta không phải là Lộc Dương năm đó thì tại sao yêu khí trên người cô ta có thể mở phong ấn trên người ta. Năm đó ta khổ sở cầu xin cô ta nhưng cô ta đều không tha cho ta một mạng, ngươi cảm thấy cơ hội hôm nay tốt như vậy ta sẽ bỏ qua cho nàng sao? Ha ha…”
Vừa nói hắn đã đi tới trước mặt tôi, đôi mắt trống rỗng lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi khiến tôi có cảm giác đang bị tử thần nhìn.
“Có thể… cho ta chết không?” Tôi cố nén cơn đau từ tim, nói.
Người này xuất hiện quá khó hiểu, hắn lại bị phong ấn trong đóa hoa kia, hơn nữa tôi vừa rồi chẳng qua chỉ là chạm tay vào bông hoa, tại sao lại đã đem thả hắn ra rồi?
Rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào?
Trong lòng tôi dị thường khổ sở, vốn đột nhiên Tô Mộc không muốn tôi nữa đã khiến tôi buồn bực, sau khi buộc phải ăn hoa bỉ ngạn thân thế của tôi lại càng trở nên khó hiểu hơn.
Rốt cuộc tôi là ai?
Tô Mộc là ai?
Kiếp trước hay kiếp này chúng tôi có quan hệ như thế nào?
Đầu óc tôi cứ lởn vởn những vấn đề này, người sắp nổ tung rồi.
“Ngươi cũng không biết ta là ai?” Thấy tôi đau đớn không muốn sống nữa, người kia sửng sốt một chút.
Sau đó hắn cười điên cuồng, một tay nắm lấy cằm tôi nói: “Trước kia ngươi không tiếc toàn bộ tu vi của mình muốn giết chết ta, bây giờ lại quên ta. Ha ha! Không phải ngươi muốn cho ta chết sao, hôm nay ta sẽ để cho ngươi xem một chút ta sống lại thế nào! Cho dù ngươi chết thì yêu thần ta đây cũng sẽ không chết, hơn nữa sẽ mượn thân thể sống lại, để cho người ngươi quan tâm từng bước đi về vực sâu vạn kiếp bất phục!”
Âm thanh người kia mang theo sự ác động, khi nói đến phần sau trong giọng đã tràn đầy thù hận.