“Vậy ông hãy nói cho tôi, ở trong mộng tôi còn thấy cả Tô Mộc, cô bé kia gọi Tô Mộc là Quỳ Anh, có phải Tô Mộc chính là tiểu tiên đồng kia không?” Tôi thật sắp điên rồi, đoạn kí ức kia mặc dù rất ngắn nhưng thật sự rất đẹp.
Nếu như những đứa bé trong mộng thật sự là tôi cùng Tô Mộc thì chứng tỏ tôi cùng Tô Mộc không phải là hữu duyên vô phận mà đã có nhân duyên trời định!
Hai chúng tôi chính là được ông trời tác hợp!
“Đó cũng không phải, người kia không phải là Tô Mộc.” Nói đến đây nụ cười trên mặt Giao tiên đột nhiên biến mất, mặt đầy nghiêm túc nói.
Nụ cười trên mặt tôi trong ngày mắt cũng cứng đơ, giọng khô khốc nói: “Không phải đâu… Người kia tôi thấy rõ ràng chính là Tô Mộc, chuyện này ông cũng đừng lừa gạt tôi.”
Giao tiên trở nên nghiêm túc hơn, nói: “Ta thật sự không lừa ngươi, trong mộng cô bé kia tên là gì?”
“Dương Dương.”
“Vậy thì đúng rồi, vậy tiểu tiên đồng kia tên là gì?” Giao tiên nói.
Tôi liền ngây ngẩn: “Gọi là.. Quỳ ca ca…” (Sant: Khụ, bản convert chuyển thành Quỳ anh, mình mới check lại bản Trung là ca ca nhé.)
“Bé gái Dương Dương chính là kiếp trước của ngươi, thế nhưng Quỳ ca ca bây giờ đã không có quan hệ gì với ngươi. Tô Mộc cũng không phải là cậu ta, nếu đó thật sự là Tô Mộc thì ngươi nên gọi là Mộc ca ca mới đúng.” Giao tiên nói.
Nói tới chỗ này trên mặt ông ta hiện lên một tia độc ác, thật giống như đang nhắc tưới kẻ thù.
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch nhanh hơn, giọng run lên, nói: “Nhưng… nhưng sao người kia có dáng dấp giống y hệt Tô Mộc, cậu ta với Tô Mộc có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ, chẳng qua chỉ là trùng hợp.” Giao tiên quả quyết nói.
Lúc nói tới chỗ này mặt Giao tiên đã đen lại, bầu không khí trong phòng khách cũng bị ông ta mang mây đen giăng đầy, thật giống như đang sẵn sàng giết người vậy.