Người nước ngoài kia nói, mặt đầy kích động chỉ Tô Mộc bảo tôi nhìn.
Tôi nhất thời chần chờ một chút, hắn vừa mới gặp qua yêu lực lợi hại hẳn sẽ không có gan lừa dối tôi.
Hơn nữa vẻ kích động trên mặt hắn bây giờ cũng không giống như lừa gạt người.
Tôi bán tín bán nghi nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện người Tô Mộc quả thật đã nhạt hơn một ít, cả màu sắc cơ thể cũng thay đổi, hơn nữa thân thể đang hơi run rẩy.
Tôi liền gọi Tô Mộc một tiếng, ôm lấy Tô Mộc vào ngực mình.
Thân thể anh ấy đã lạnh toát, giống như băng ngàn năm vậy. Không chỉ như vậy, trên trán anh ấy còn tràn đầy mồ hôi.
“Thần, ngài cho phép tôi sử dụng nước thánh phương Tây để chúc phúc cho người bạn đến từ phương Đông. Ngài yên tâm, nước thánh mặc dù sẽ đánh bại ác ma nhưng sẽ không đả thương đến ác linh Trung Quốc, chỉ có như vậy cậu ấy mới có thể bình an đến New Zealand…” Người nước ngoài kia nói.
Vừa nói hắn lần nữa thận trọng tiến lại gần, trong tay lần nữa cầm chai nước kia đưa tới trước mặt tôi.
Lần này hắn không tùy tiện mở ra nữa, đôi mắt bất an chăm chú nhìn tôi, chờ tôi nói.
Tôi không khỏi do dự.
Người nước ngoài này nói có vẻ có chút đạo lý. Ở Trung Quốc quả thật không có truyền thuyết về ma cà rồng, nếu như ma cà rồng ở phương Tây có thể tùy tiện đi vào Trung Quốc thì thuật sự Trung Quốc không thể chỉ ghi lại trận pháp hàng phục cương thi.
Huống chi lúc chuẩn bị đi Tô Mộc hình như cũng đã nói Yêu Thần sẽ không thể rời khỏi Trung Quốc, chẳng lẽ cũng bởi vì lý do này?
Tô Mộc đã sớm biết anh ấy cũng không thể rời khỏi Trung Quốc? Nếu như vậy tại sao anh ấy còn muốn đi?