Lúc tôi thức dậy thì đã tối rồi, mẹ của Vương Văn đã làm cơm tối xong, bà ấy gọi tôi ra ăn cơm.
Vì lúc ở nghĩa địa đã gặng hỏi tôi có phải đang tới kỳ kinh nguyệt hay không, mẹ Vương Văn nhìn thấy tôi thì hơi ngượng ngùng. Trong bữa ăn, bà ấy gắp thức ăn cho tôi rất nhiệt tình, tôi cũng muốn mối quan hệ giữa mình và mẹ chồng tương lai được tốt đẹp nên chủ động tìm kiếm đề tài, hỏi bà ấy xem rốt cuộc có chuyện gì với nấm mộ máu ngày hôm nay, vì sao đột nhiên nó lại phát nổ, liên quan gì tới kinh nguyệt của phụ nữ.
Vừa hỏi xong, mẹ Vương Văn liền bắn như loa phát thành, nói nấm mộ đó đã khá lâu đời, là ngôi mộ hợp táng một đôi vợ chồng, có hai chiếc quan tài được chôn dưới đó. Nhưng vào năm ngoái, nấm mộ đó từng bị đào lên một lần, chiếc quan tài có người phụ nữ đã bị người ta trộm đi, vậy nên lần này nấm mộ máu đó phát nổ, chắc chắn là oan hồn của người đàn ông ra trả thù và đi tìm vợ.
Trong khi kể chuyện, khuôn mặt của mẹ Vương Văn hiện lên nét sợ sệt, không hề che giấu sự mê tín của bà ấy, còn nghiêm trang bảo tôi đừng tới gần cái nghĩa địa đó, hiện tại ở đó không yên ổn.
Tôi nghe xong thì chỉ cười trong im lặng, người con gái đó đã bị trộm đi từ năm ngoái, vậy sao năm nay oan hồn đó mới ra ngoài để trả thù, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi giữ bình tĩnh rồi. Mà cho dù có oan hồn trả thù thật thì có liên quan gì đến năm người con gái đó chứ, sao lại làm họ bị thương cơ chứ!
Mẹ Vương Văn giải thích, ma quỷ là âm vật, dương khí ở bên ngoài quá nặng, ra ngoài một cách tùy tiện sẽ bị bỏng, vậy nên nếu nó muốn báo thù, nhất định phải có thời cơ, một người con gái đang trong kỳ kinh nguyệt chính là thời cơ. Kinh nguyệt là thứ thuần âm, rất có lợi cho ma quỷ, vậy nên từ trước tới nay trong vùng luôn có một quy định, đó là đàn bà con gái trong thời kỳ kinh nguyệt không được ra nghĩa địa, nếu không sẽ bị ma quấn lấy.
Bà ấy nói đâu ra đấy, như thể rất hiểu biết vậy. Nói xong, bà ấy thúc giục tôi ăn cơm, bảo rằng quả phụ họ Vương đã chữa trị hết cho những người con gái đang trong kỳ kinh rồi, chuyện này coi như chấm dứt, tôi không cần nghĩ nhiều làm gì.
Vốn tôi cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng bà ấy nói thế khiến tôi bắt đầu thấy bồn chồn. Dù sao thì tôi cũng ra nghĩa địa trong kỳ kinh thật, đã phạm vào kiêng kị, hơn nữa từ hôm qua sau khi tôi đi thăm mộ về, Vương Văn như biến thành một người khác, hay là tôi thì không sao, còn Vương Văn thì bị ma ám mất rồi?
Nghĩ tới đây, tôi chần chừ nhìn mẹ Vương Văn, muốn nói với bà ấy rằng có thể Vương Văn đã gặp ma, nhưng cứ định nói ra là tôi lại nuốt ngược trở lại.
Chung quy đó chỉ là suy đoán của tôi, không có chứng cứ gì cả, tôi cũng chẳng biết phải miêu tả sự thay đổi của Vương Văn cho mẹ của anh ấy thế nào, chẳng lẽ lại nói là trước kia Vương Văn rất chất phác, bây giờ bỗng trở nên hư hỏng à?
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định không nói, đợi Vương Văn về rồi tính.
Thế là tôi đợi suốt cả một buổi tối, mãi hơn hai giờ đêm Vương Văn mới trở về. Trông anh ấy như vừa trải qua một cuộc vận động dữ dội, tiếng thở dốc nặng nề. Nhưng đã thế rồi mà anh ấy vẫn nhào vào trong chăn, bàn tay lạnh buốt tách luôn chân tôi ra, không nói lời nào mà chui vào trong!