Nói xong Đường Dũng liền duy trì dáng vẻ của cao nhân đắc đạo chờ ông lão nói ra một ít lời tâng bốc anh ta, bình thường khi gặp khách hàng đều sẽ như vậy. Nhưng ông lão này nghe xong hồi lâu cũng không có phải ứng gì, thật giống như đã ngủ, đợi nửa ngày ông lão mới nói một câu: “Long Phù là gì?”
Suýt chút nữa Đường Dũng ngã lăn quay, đối phương lại chưa từng nghe nói đến Long Phù Thái Lan?
Hiệu quả mong muốn không đạt được, Đường Dũng không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, muốn chỉ bảo cho ông lão này một chút về lịch sử Long phù Thái Lan. Nhưng trước khi Đường Dũng kịp mở miệng thì ông lão cũng đã khoát tay một cái, nói: “Cậu thôi đi, tôi không tin cái gì mà long phù hổ phù đó, người Đông Bắc chúng tôi sẽ tin vào Shaman giáo, ngoại trừ pháp sư Shaman thì những giáo phái khác đều không thể che chở người Đông Bắc bọn ta.”
Vừa nói ông lão vừa móc ra danh thiếp đưa cho Trương Đán bên cạnh, bảo anh ta gọi cho pháp sư Vương, chuyện này cuối cùng sẽ mời pháp sư Shaman tới làm.
*Shaman giáo: một nhóm các tôn giáo phù thủy ở Bắc Á được cho là có khả năng kiểm soát thời tiết, tiên chi, giấc mơ, chiêm tinh và du hành tới thiên đường hay địa ngục. Tôn giáo này không có giáo lý hay hệ thống niềm tin cụ thể mà chỉ tin vào các pháp sư (thầy) – những người được coi là có hiểu biết.
Thất con vịt mập đến miệng lại sắp bay mất, Đường Dũng lúc này mới quyết định làm chuyện nhẫn nhục, nói: “Shaman? Tôi chính là thầy Shaman! Không phải tôi vừa mới nói sao, tôi là Long Phù Dũng, thế gia phù trợ cho rồng. Pháp sư Vương kia có lai lịch gì, có phù trợ cho thứ gì lợi hại như rồng không?”
“Rồng?” Ông lão sửng sốt một chút. Cả đời ông lão sống ở vùng Đông Bắc, tiếp xúc với pháp sư Shaman cũng không quá mười người, phần lớn đều là trợ tiên cho rắn cho cao, chưa từng thấy trợ tiên cho rồng.
Xem ra so với pháp sư Shaman kia tuyệt đối sẽ lợi hại hơn?
Ông lão do dự một chút, không phải là ông bị Đường Dũng hù dọa mà bởi vì con dâu của ông vào nửa tháng trước đã bị yêu vật làm cho u mê cho nên đã tìm tới pháp sư Vương kia xử lý.