Vừa nói anh ta vừa ngắm mắt, tựa vào ghế chìm vào giấc ngủ.
Tôi thấy anh ta mệt mỏi như vậy cảm thấy rất thương, không dám lên tiếng nữa, cho đến khi máy bay hạ xuống ở Băng Cốc tôi mới vỗ Đường Dũng nhè nhẹ một cái, gọi một tiếng sư phụ.
Nhưng khiến cho tôi bất ngờ, Đường Dũng lại ngủ như đã chết, tôi gọi anh ta mấy câu cũng không thấy anh tra phản ứng lại.
Đưa mắt nhìn người trên máy bay đã đi hết khiến tôi lại càng gấp gáp, vừa gọi vừa ra sức lay anh ta dậy.
Nhưng anh ta giống như đã chết, tôi lay rất mạnh, bất chợt tay anh ta buông thõng về sau, sắc mặt cũng xanh mét.
Tim tôi thắt lại, sợ hết hồn, tay run rẩy đưa tới trước mũi Đường Dũng kiểm tra.
Xong rồi, Đường Dũng không còn thở?!