Đọc nhanh hơn tại gacsach.com Tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy hai ông bà già hiện ra trước mắt, sắc mặt bọn họ xanh lét, mặt lạnh lùng nhìn tôi, còn ngoắc tay gọi tôi là con dâu, bảo tôi tới rửa chân cho bọn họ!
Tôi liền sợ đổ cả mồ hôi lạnh khắp người, theo bản năng liền muốn chạy nhưng cơ thể tôi giống như bị thần chú nào đó vậy, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bà già kia đi tới chỗ tôi, cánh tay để phía trước thẳng tưng giống như cương thi vậy, bóp cổ tôi một cái!
“Không!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, tránh người khỏi móng nhọn của bà lão, người rốt cuộc đã cử động lại được.
“Bà Hai, bà gặp ác mộng?” Tô Mộc ngồi phía trước liền quay người lại, nhìn tôi lo lắng.”
Tôi mới nhận ra vừa rồi là nằm mơ, bây giờ tôi vẫn ở trên xe, liền đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán, cười với Tô Đoàn một tiếng, nói phải, sau đó hỏi cậu ấy đến đâu rồi, còn bao lâu sẽ đến Giang Minh.
“Đã vào Giang Minh rồi, còn hai mươi phút nữa sẽ đến Tô gia, cụ ông với cụ bà đã ở Tô gia chờ bà.” Tô Đoàn nói.
Nghe cậu ấy nói như vậy lòng tôi vừa phục hồi lại cả kinh: “Nhanh như vậy?”
Bởi vì vừa mới gặp ác mộng như vậy, bây giờ tôi nghe mấy chữ cụ ông cụ bà liền thấy sợ lạnh cả người, quan trọng hơn là địa điểm gặp mặt bọn họ lại chọn Tô gia, tôi với Tô Thịnh còn có ân oán cá nhân, hơn nữa ở trong lòng Tô Thắng thì tôi đã chết mới đúng, giờ lại đột nhiên xuất hiện không biết ông ta sẽ lại dùng biện pháp gì đối phó với tôi.
Tôi có chút kinh sợ, nói Tô Đoàn có thể hay không đưa tôi về căn biệt thự Phùng Đông trước, chuyện gặp cha mẹ chồng tôi phải từ từ chuẩn bị, hôm nay tôi cũng không đi Tô gia nữa.
“Như vậy sao được, cụ ông cụ bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, ông Hai...” Tô Đoàn nói đến một nửa đột nhiên ý thức được gì đó, chợt im lặng.
Hình như cậu ta có chuyện gì giấu tôi?
Tôi liền nghi ngờ, nói: “Tô Mộc thế nào?”
“Không có gì.” Trên mặt Tô Đoàn hiện ra vẻ bối rối, nói vừa rồi lỡ miệng, cậu ấy với Tô Mộc không liên lạc gì.