Nghe Đường Dũng hỏi, sắc mặt ông già liền cả kinh, giống như vừa nhớ ra điều gì đó, nói thẳng: “Có lẽ tôi biết người thân của cậu đi đâu. Ngày hôm qua trước khi đi ông ta tìm tôi hỏi tôi về hai tấm bản đồ, một cái là bản đồ Thái Lan một cái là bản đồ Băng Cốc, còn nhờ tôi chỉ vị trí Hoàng cung trên bản đồ Băng Cốc. Phải có tám chín phần ông ta đi Băng Cốc.”
“Lại là Băng Cốc…” Đường Dũng trầm ngâm một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lát, thái độ của anh ta đối với ông già đã tốt hơn mấy phần, nói cảm ơn rồi kéo tôi xuay người rời đi, quay lại đám phế tích của ngôi chùa kia.
“Dương Dương, xem ra bây giờ không đi Băng Cốc cũng không được. Diệu Diệu là quỷ, không dễ dàng hồn phi phách tán như vậy, mười có tám chín phần là bị người làm nổ sập chùa mang tới Băng Cốc. Anh nhất định phải đi Băng Cốc cứu Diệu Diệu.” Đường Dũng đứng yên trong phế tích, nói với tôi, giọng anh ta mang sự kiên định chưa từng có.
Ở vào hoàn cảnh này dĩ nhiên tôi không thể nói không đi Băng Cốc, chỉ gật đầu một cái.
Sau khi quyết định đi Băng Cốc, Đường Dũng bảo tôi ở bên chờ một chút, anh ta muốn chiêu hồn ở nơi phế tích này, nhìn xem xung quanh đây có hồn phách Long Phù nào hay không, nếu như có không chừng có thể hỏi chút tung tích của Diệu Diệu, thuận tiện thì cũng đưa Long Phù đó đi.
Xem ra lần này Đường Dũng thật sự khó chịu. Vừa rồi bị Giao tiên đánh đau anh ta cũng không có phản ứng gì, chưa tới một giờ anh ta đã trở nên trầm mặc.
Bây giờ tôi cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ.
Đường Dũng hành động trong phế tích khoảng hoăn hai giờ, đến khi đi ra hai mắt anh ta ửng đỏ, nói anh ta đã đưa Long Phù đã chết đi sinh môn, tối nay chúng tôi tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta sẽ bay tới Băng Cốc.