Anh ấy vẫn không nói gì cả, chỉ lo thở phì phò, hơi thở càng lúc càng nặng nề. Dường như hành động né tránh của tôi đã khiến anh ấy tức giận, động tác của anh ấy trở nên thô bạo, ấn tôi xuống rồi đặt tôi dưới người, cưỡng ép tôi như mưa dền, gió dữ.
Tôi ra sức giãy giụa, nhưng sức lực của tôi không bằng anh ta, hơn nữa hình như tôi càng giãy giụa thì anh ta lại càng hưng phấn, càng thêm kịch liệt. Điều đáng sợ hơn chính là lúc này tôi không thể nói năng gì được, dù có kêu cứu thế nào đi chăng nữa thì cổ họng cũng như bị tắc chặt, không thể tạo thành bất cứ tiếng vang nào.
Sau khi anh ta bình tĩnh lại, tôi đã cứng đờ ở trên giường rồi, cơ thể như bị xé rách ra, không có chút sức lực nào. Còn anh ta, sau khi đã thỏa mãn, anh ta không thở hổn hển như trước nữa, cơ thể cũng không còn buốt giá như lúc mới trở lại, nhẹ nhàng ôm lấy tôi rồi nói: “Ngủ đi, sau khi tỉnh dậy, cơ thể em sẽ khôi phục lại.”
Tôi làm gì dám ngủ nữa chứ? Lúc này tôi đã có thể khẳng định người đang ôm tôi không phải là Vương Văn, hoặc có thể nói đó không phải là Vương Văn lúc trước. Tối hôm qua quá điên cuồng có thể là vì bản chất của Vương Văn là rất nhiệt tình, nhưng dù có ăn gan hùm mật gấu, Vương Văn cũng không dám cưỡng bức tôi.
Vậy thì có vấn đề rồi, tên “Vương Văn’ đang ôm tôi này là ai, chẳng lẽ Vương Văn bị con ma trả thù đó ám rồi à? Tối qua tôi đã lên giường với ma? Kinh nguyệt trên nấm mộ máu đó cũng là của tôi sao?
Tôi co rúc trong ngực của “Vương Văn” suốt một đêm, các dây thần kinh kéo căng ra, không phải vì tôi không muốn thoát ra, mà là vì cơ thể tôi đã tê cứng rồi, không còn sức lực chuồn ra nữa.
Cũng may anh ta thiếp đi rất nhanh, thở ra những hơi đều đều, còn tôi thì run bần bần một hồi lâu mới dần tỉnh táo lại.
Hiển nhiên anh ta không phải là Vương Văn, nhưng bây giờ tôi không thể vạch trần anh ta được, càng không thể để anh ta biết tôi đã nghi ngờ anh ta, dù sao thì ma quỷ cũng là những thứ giết người không chớp mắt, nhân lúc anh ta còn chưa muốn giết chết tôi, tôi phải ra tay trước mới là thượng sách.
Bây giờ chỉ cần chờ tới khi trời sáng, tôi tìm cơ hội tới nhà quả phụ họ Vương nhờ bà ta giúp đỡ, bà ta lợi hại thế cơ mà, chắc chắn sẽ có cách cứu tôi.
Có hướng giải quyết rồi nên tôi thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng chờ mãi mới tới sáng, kế hoạch của tôi lại gặp sự cố.
“Vương Văn” đã tỉnh từ lâu rồi, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt, còn quay sang hôn lên trán tôi một cái, sau đó thì dựa vào đầu giường đọc sách, cũng chẳng nói gì tới chuyện ra ngoài ăn cơm, chỉ trực chờ ở bên cạnh tôi.
Tôi sợ tới mức tim đập thình thịch, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng cũng nóng lòng lắm rồi. Anh ta cứ trông coi tôi thế này, sao tôi tới nhà của quả phụ họ Vương được?
Tôi không dám manh động gì cả, đôi mắt nhắm chặt lại, cơ mà chẳng được bao lâu thì dạ dày của tôi nó đã bán đứng tôi, vang ra những tiếng “ọt ọt”.
Giây phút ấy, tôi chỉ muốn tự tử đi cho xong, đùa gì chứ, lúc này là lúc nào rồi? Chết đến nơi rồi mà còn đói nữa!
Quả nhiên, âm thanh sôi sùng sục trong bụng tôi đã thu hút sự chú ý của Vương Văn. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi cảm nhận được khuôn mặt của anh ta đang áp sát lại, cách tôi rất gần, thậm chí tôi còn nhận thấy được hơi thở mà anh ta đã cố gắng đè nén.
Tôi sợ tới mức da đầu tê tái cả đi, hơi thở mất trật tự, ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười gian gian, đôi môi lạnh lẽo bao trùm lên môi tôi.
“A!” Tôi kêu lên hoảng hốt, dây thần kinh kéo căng cuối cùng cũng đứt đôi, ngồi phắt dậy đẩy anh ta ra.
Đôi mắt của anh ta đang nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt cười cợt: “Em cố tình giả vờ ngủ là để chờ anh hôn em đấy à?”