“Ngài ấy…” Phong Thiên lộ vẻ lúng túng, nhìn vào sâu trong sơn động.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của ông ta, chỉ thấy sâu trong hang động một mảnh tối tăm lạnh lẽo, cái gì khác cũng không thấy.
“Chẳng lẽ ông định nói cho tôi, Tô Mộc còn ở đây?” Tôi chần chừ nói.
“Tô tiên sinh, ngài không nên trách bần đạo, người tu đạo không thể nói láo, nếu không sẽ tổn tới đạo hạnh…” Phong Thiên không trả lời tôi mà hướng về chỗ sâu trong hang động nói.
Nghe ý này của ông ta, Tô Mộc đúng là ở chỗ đó không thể nghi ngờ.
Tôi nôn nóng, mở đèn của điện thoại lên định đi sâu vào bên trong.
Nhưng tôi còn chưa kịp soi vào bên trong đã bị Phong Thiên nhào tới đập rơi điện thoại, vội la lên: “Không được tới! Cô như vậy sẽ hại chết Tô tiên sinh!”
“Vậy là có ý gì? Rốt cục anh ấy thế nào?” Ông ta cứ ấp a ấp úng như vậy, còn thông đồng với Lý Quân lừa gạt tôi khiến tôi có dự cảm không tốt, cũng không chờ ông ta trả lời liền xông tới chỗ sâu trong sơn động.
Bên trong sơn động tương đối dài hẹp, càng đi sâu vào trong càng lạnh lẽo. Có điều động cũng không quá sâu, chỉ chừng 5 mét, không bao lâu tôi đã tới cuối động nhưng không thấy bóng dáng Tô Mộc đâu.
“Tô Mộc! Anh ra đây cho em, anh lại có chuyện gì gạt em, không thể nói một tiếng sao?” Tôi tức giận hét lên vào vách động.
Mắng mấy câu, sau lưng tôi rõ ràng lạnh hơn một chút, thật giống như có người ôm lấy tôi từ phía sau vậy.
Tinh thần tôi chấn động, gọi Tô Mộc một tiếng, xoay người.
Nhưng sau lưng tôi trống trơn, cũng không có bóng dáng Tô Mộc.
Thế nhưng hơi lạnh này hết sức quen thuộc, tôi lại có cảm giác rất khó hiểu, là Tô Mộc ở ngay trước mắt tôi.
“Tô Mộc, là anh sao? Anh ở ngay trước mặt em có đúng không, đi ra đi.” Tôi vừa hỏi vừa đưa tay ra thử chạm vào anh ấy, nhưng tay không không chạm được vào gì cả, ngoại trừ không khí lạnh, không có gì cả.
“Đừng tìm, Tô tiên sinh đúng là ở trước mặt cô, nhưng lần này hồn phách ngài ấy bị thương nghiêm trọng, ban ngày đã không cách nào có thể hiện hình trước mặt cô.” Phong Thiên cũng vào theo tôi, nói.
“Hồn phách bị thương? Tại sao lại như vậy? Là bởi vì cứu ông sao? Cỗ năng lượng kia là thứ gì mà lợi hại như vậy?” Tôi biết Tô Mộc ở ngay trước mặt tôi nhưng không có cách nào xuất hiện được khiến lòng tôi chua xót, nước mắt liền tràn ra theo má tôi lăn xuống.
Lúc rơi xuống tới bả vai tôi, giọt nước lại lơ lửng trong không trung, bất động, giống như có thứ gì đó trong suốt hứng lấy.
Tinh thần tôi lại chấn động một cái: “Tô Mộc, là anh giữ lại nước mắt phải không?”
Tôi vừa hỏi vừa đưa tay trùm lấy giọt nước mắt ở phía trước, muốn chạm vào Tô Mộc.
Nhưng tay tôi quơ vào khoảng không, thậm chí ngay cả nước mắt cũng bị tay tôi mang theo.
Phong Thiên thấy tôi khóc, biểu tình càng khó coi, hiển nhiên ông ta cũng không thấy Tô Mộc, nhưng vẫn quay hướng về phía Tô Mộc nói: “Đúng là bởi vì cứu bần đạo, nhưng nguyên nhân chủ yếu là Tô tiên sinh đã hấp thu rượu lỗi bên trong cô ra. Rượu lỗi là chất Cản Thi phái chuyên dùng để luyện hóa thi lỗi, cho dù Tô tiên sinh mang lực cực âm cũng không thể chống cự được với thứ có dương khí mãnh litt như vậy, cho nên hồn phách bị thương. Bây giờ hồn phách của ngài ấy không ổn định, phải tìm một an huyệt địa cực âm để đi vào, dùng âm khí tu bổ tổn thương của hôn phách mới có thể ổn định hai hồn, không để ngài ấy bị hồn phi phách tán.”
Phong Thiên nói xong, mặt lộ ra một ít áy náy, hạ người với vị trí gần tôi, lại nói: “Trước khi trời sáng Tô tiên sinh đã tìm được bần đạo, bảo bần đạo giữ bí mật, đưa cô về nơi an toàn trước rồi tới đến tìm ngài, không cho bần đạo đem chuyện này nói cho cô. Bần đạo không muốn nói dối cô đành phụ lòng Tô tiên sinh nhờ."
- -
Sant: Chúc mọi người ngủ ngon, trưa mai đọc nhiều hơn nha