Vốn chuyện này cần chủ nhân cùng tiểu quỷ cùng nhau tiếp nhận cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, phòng ngừa sau khi thực lực tiểu quỷ lợi hại sẽ không nhận chủ nhân. Có điều Đường Dũng vốn cũng là một Long phù, hơn nữa tình cảm giữa Đường Dũng và Diệu Diệu rất sâu đậm, Đường Dũng xin xỏ mãi mới được nhà chùa ở Thái Lan cho Đường Dũng rời đi, cho dù vậy nhà chùa cũng chỉ đồng ý cho Đường Dũng đi hai mươi ngày, chờ đến khi hoàn tất nghi thức cầu phúc cho Diệu Diệu thì Đường Dũng còn phải đích thân trở về Thái Lan một chuyển để đón nhận Diệu Diệu.
Xem ra Đường Dũng hẳn không gạt tôi, anh ta thật sự cùng Diệu Diệu ở Thái Lan một tháng, vậy Đường Dũng lúc trước tôi gặp ở Lạc Dương là ai?
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy gặp Đường Dũng ở Lạc Dương quả thật có rất nhiều điểm khả nghi. Chúng tôi đi Lạc Dương không hề thông báo cho Đường Dũng nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện, còn đột nhiên nói với tôi không đầu không đuôi, khi thấy tôi tức giận anh ta cũng không đuổi theo. Lúc ấy tôi tức giận nên hồ đồ, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, với tính tình của Đường Dũng làm sao có thể mặc kệ tôi rời đi, nhất định đi theo bám đít tôi để nói xấu Tô Mộc.
Trong đầu tôi rối bời, còn đang cố gắng nhớ lại chi tiết lúc ấy gặp Đường Dũng ở Lạc Dương thì Tô Đoàn đã tìm được thầy giám thị coi thi đưa tới. Thầy giáo này đã hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành bảo sao làm vậy, trên mặt đầy tâm sự, sau khi thấy Tô Mộc rõ ràng ông ta có chút lo lắng, hỏi Tô Mộc tìm ông ta có chuyện gì.
Tô Mộc thu lại nụ cười trên miệng, đưa ra tờ danh sách nghiên cứu sinh, chỉ ba cái tên của bọn Vương Lâm Lâm hỏi thầy có ấn tượng gì với ba cái tên này không.