“Dương Dương, bọn em không sao chứ?” Bóng đen kia mở miệng nói, vừa nói đã đi về phía tôi, chính là giọng của Tô Mộc. Từ ngoài nhìn vào, gương mặt đen thùi lùi của Đường Dũng quả là hợp để hòa vào với bóng tối, nếu không phải vừa rồi anh ấy đánh ngã Lưu Tài thì tôi cùng Giao tiên thật một chút cũng không phát hiện được.
Thấy là Tô Mộc, sự lo lắng vừa rồi của tôi liền được thả lỏng, có chút oán trách cũng có chút quan tâm chạy đến bên cạnh Tô Mộc, hỏi tại sao vừa rồi anh ấy lại đột nhiên chạy, ngay cả một tiếng cũng không nói hại chúng tôi đi tìm anh ấy lâu như vậy.
“Sợ?” Tô Mộc hỏi tôi, trong giọng có chút vui vẻ.
Đang nói thì anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, giống như ảo thuật lấy từ sau lưng ra một hộp cơm đưa cho tôi: “Không phải anh đã nói đi lấy cơm cho em sao, bây giờ đã giành được cơm, phần này chưa có ai động tới, em ăn nhanh đi.”
Tôi liền có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mặc dù bây giờ tôi vẫn rất đói bụng nhưng lúc này còn chuyện quan trọng hơn chờ chúng tôi làm.
Tôi nhận lấy hộp cơm, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, vừa ăn vừa chỉ Lưu Tài đang nằm bất tỉnh nhân sự: “Sao anh lại đánh hắn hôn mê, anh biết hắn là ai không?”
Tô Mộc sửng sốt một chút, hỏi tôi: “Hắn không phải Long Phù bảo vệ chỗ này sao? Anh thấy hắn dám bắt giữ em cùng Giao tiên nên dĩ nhiên phải đánh gục hắn, có gì không đúng sao?”
“Bắt giữ ông đây cùng Dương Dương? Chỉ bằng hắn?” Giao tiên nghe vậy liền cười sặc sụa, chỉ vào Lưu Tài: “Rõ ràng hắn bị ông đây cùng Dương Dương bắt giữ mới đúng. Hắn chính là người ra tay phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng, bây giờ chúng ta đang mang hắn đi khắp nơi đểu tìm ngươi. Vừa đúng lúc ngươi tới đây, có thể đi ra khỏi thân thể Đường Dũng được rồi, sau đó làm gã Lưu Tài kia tỉnh lại, bảo hắn nhanh chóng giải khai phong bế cho Đường Dũng, sau đó chúng ta mau đi tới long mạch kẻo trễ.”
“Từ từ đã, vừa rồi tưởng hắn dám uy hiếp Dương Dương nên tôi ra tay nặng một chút, có lẽ nhanh nhất cũng phải một giờ sau hắn mới có thể tỉnh. Nhân lúc này chúng ta có thể đi tìm cửa vào long mạch, có lẽ bây giờ đã có người vào trước chúng ta, thời gian không đợi ai.” Mặt Tô Mộc lộ ra vẻ lúng túng, nói.