Tô Mộc nói xong, Đường Dũng cũng sững sờ, có điều vẻ mặt của anh ta rất nhanh chóng khôi phục bình thường, trên mặt lần nữa lại cong lên cười, đi tới cạnh Tô Mộc nói: “Không phải anh nghi ngờ có người ở nơi này nuôi hồn tích chứ? Thứ đó tà tính như vậy, nếu quả thật là có thì nguy hiểm chính là anh…”
Tô Mộc không lên tiếng, không thừa nhận cũng không chối, hình như thầm đồng ý với lời của Đường Dũng nói.
Tôi không nhịn được, hỏi Đường Dũng: “Cái gì là hồn tích? Là hồn phách có tội?”
“Khụ…” Đường Dũng giống như bị tôi chọc cười, cười ha hả nói cũng có thể hiểu như vậy.
Chẳng qua là sau khi nghe được hai chữ ‘hồn tích’ thì sắc mặt Tô Đoàn trong nháy mắt liền ngưng trọng, hai mắt lo lắng nhìn Tô Mộc, nói: “Ông Hai, nơi này thật là có hồn tích? Nếu vậy ông đưa bà Hai đi trước, nơi này giao cho cháu…”
“Giao cái đầu ngươi, ngươi có thể làm được cái gì? Nếu như nơi này thật sự có người nuôi hồn tích thì bằng bản lãnh của ngươi chết thế nào cũng không biết, nhanh đi gọi điện thoại cho ba ngươi, để ông ta tới tiếp viện. Ông ta vốn là gia chủ Tô gia, đối phó với hồn tích cũng còn có thể có được hai phần.” Đường Dũng mở miệng nói.
Trước giờ anh ta luôn để cho Tô Đoàn mấy phần mặt mũi, lần này đột nhiên tức giận quát tháo với Tô Đoàn khiến tôi có chút giật mình. Nhưng thấy anh ta mắng như vậy tôi đột nhiên nhận ra, thật ra thì trong lòng Đường Dũng cũng có chút lo lắng, chỉ là bởi vì tính cách của anh ta khiến anh ta lúc nào cũng cười nên mới giống như đem cái hồn tích gì đó không coi ra gì.
Tôi không khỏi lo lắng theo mấy phần, hỏi Tô Mộc rốt cuộc hồn tích là thứ gì.
Tô Mộc không trả lời tôi ngay mà hỏi tôi có đói bụng không, nhiều chuyện như vậy, chi bằng ăn cơm trước, vừa ăn cơm anh ấy vừa giải thích hồn tích cho tôi nghe.
Tôi gật đầu liên tục. Vốn đang tò mò nên tôi cũng không có tâm tư gì để ăn cơm, nhưng nghĩ tới buổi chiều cũng không biết sẽ còn thế nào nên thừa dịp lúc này đang an ổn cứ lấp đầy bụng rồi nói sau.