Nhưng con rắn này bị chia thành hai mảnh cũng không đơ ra như những xác cổ xà phía dưới mà hai phần thân thể trên tay của Tô Mộc vẫn đang giãy giụa kịch liệt. Nhất là cái đầu rắn kia, mặc dù bị xé đôi người những vẫn chưa từ bỏ ý định, miệng há ra lộ những răng nanh đen nhánh, phía trên có nọc độc màu đen sền sệt, thừa dịp Tô Mộc không chú ý đầu rắn liền quay ra sau cắn vào cổ tay Tô Mộc!
“Cẩn Thận!” Lòng tôi chợt lạnh, nhưng lên tiếng nhắc nhở Tô Mộc đã không kịp, răng nanh đen nhánh đã sớm ngập vào trong thịt Tô Mộc.
“A a, xem ra ngươi chính là rắn mẹ, tìm ngươi thật không dễ dàng.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng, ngay cả chân mày của anh ấy đều không nhíu một cái giống như người bị cổ xà kia cắn không phải là anh ấy vậy.
Vừa nói anh ấy vừa đem đầu rắn trên cổ tay kéo xuống, bóp chặt ở trong tay, cũng không để ý tới nửa thân rắn kia ném xuống trong đống xác rắn ở phía dưới, sau đó hướng về phía đầu rắn điểm một cái, miệng lẩm bẩm đọc mấy câu thần chú.
Đầu rắn liền phát ra tiếng hét thảm, tiếng kêu kia thảm thiết giống như tiếng gỗ khô bị tách ra, hết sức chói tai.
Theo tiếng đầu rắn kêu thảm thiết, trên người con rắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa lớn, đốt ra ngọn lửa màu đen.
Âm hỏa!
Tôi đã sớm không còn là cô gái không có chút kiến thức gì như lúc trước, nhưng ở trong sơn động đen thui chính mắt nhìn thấy âm hỏa đầy quỷ dị như này vẫn thấy rợn người.
Quan trọng nhất chính là âm họa cháy rất hại cho âm hồn, Tô Mộc cứ như vậy cầm đầu rắn đang bị âm hỏa đốt không bị sao sao?
Tôi lo lắng trong lòng, nhưng thấy mặt Tô Mộc đầy nghiêm túc nên tôi không dám lên tiếng quấy rầy anh ấy, chỉ có thể chú tâm để ý nhìn Tô Mộc.
Cũng may anh ấy không cầm lâu, chờ đến khi người rắn mẹ bị âm hỏa đốt bùng lên anh ấy liền buông đầu rắn, ném đầu rắn trở lại đống xác rắt đang nằm dưới đất.