mặc dù còn chưa chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho hắn nhưng cũng coi như cho hắn một hy vọng sống, cái chính là tham gia thí nghiệm được miễn phí hoàn toàn thuốc men.
Nói trắng ra là cần hắn làm chuột bạch.
Cho dù vậy tất nhiên là hắn tình nguyện tham gia, để bệnh viện nghiên cứu lá gan nửa sống nửa chết của mình. Cuối cùng phần lớn gan bị hư hỏng được cắt bỏ, chỉ chừa lại một chú# xíu để cho hắn
sống.
Cũng may gan hồi phục không tệ lắm, phần còn lại vẫn đủ để cho ông ta sống sót. Trải qua một loại biến cố, lúc này ông ta đã hơn ba mươi tuổi, trường học nghề chuyển lên thành Đại học Giang Minh, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta
đáng thương liền cất nhắc ông ta lên làm quản lý thư viện.
Công việc cũng có danh, thu nhập cũng rất khá, nhưng sau khi ông ta bị hỏng cả gan lẫn thật đã thành một người yếu ớt, căn bản không kiếm được vợ, cứ như vậy sống qua nửa đời người, ngay cả ông ta cũng cho vằng cuộc đời này không còn trông mong được điều gì.
Nhưng vào lúc này bỗng nhiên nữ thần định mệnh lại tìm tới ông ta.
tình cơ ông ta tìm thấy một quyển sách cổ, chính xác là một quyển nhật ký cổ xưa, phía trên ghi lại không ít. Chủ nhân quyển nhật ký kia tên là Diệp Phong.
Nghe được hai tiếng Diệp Phong này khiến tinh thần tôi chấn kinh một chút:“Chính là Diệp Phong của Diệp gia chúng ta gặp lại nạn hơn hai trăm năm trước?”
Kim Đại Tải gật đầu một cái: “Không sai, cái gọi là đại nạn. không chết nhất định có hậu phúc,Diệp lão của các cô chính là đại biểu cho lời này. Lvong này ghi cặn kẽ tình huống Diệp gia các cô lúc đó, còn viết không ít thuật pháp nhưng những thứ đó quá uyên thân ảo diệu, tôi căn bản xem không hiểu, cũng không quá tin tưởng vào chúng. Cho đến bốn năm trước
Nói đến đây trong ánh mắt Kim Đại Hải lại hiện lên một tia hung hãn, vốn mắt đang vũ xuống càng lộ ra sắc lẹm, nói: “Cho đến bốn năm trước tôi lần nữa gặp lại ông chủ đã gài bẫy tôi khi xưa. Lúc này ông ta đã làm quan lớn, gió xuân đầy mặt. Dựa vào cái gì ông ta tốt số như vậy còn tôi lại bị ông ta làm hại thảm như vậy? Năm đó nếu không phải do ông ta thì tôi cũng không đến nỗi đánh mất cả một đời người, biến thành người già yếu bệnh tật!”.