“Vậy trên người anh là khôi giáp?” Tôi càng thêm kinh hỉ, đồng thời thầm mắng chính mình ngu ngốc, vừa rồi rõ ràng đã phát hiện trên người anh ấy có khôi giáp, nhưng chính là không có kịp phản ứng!
“Là khôi giáp âm khí.” Tô Mộc khóe miệng gợi lên một tia ý cười, tay duỗi đến trước mặt tôi, nói: “Hiện tại em đã có thể chạm vào anh, có cảm thấy bất ngờ không?”
“A? Thật sao?” Thấy dáng vẻ đắc ý của Tô Mộc, tôi đột nhiên nhiên rất muốn trêu chọc hắn, để trả thù chuyện anh ấy vừa rồi mới đánh tôi.
Tôi Ggiơ tay lên sờ đến tay của anh ấy, tôi giả vờ làm một bọ mặt mờ mịt nói: "Thế nhưng em còn không bắt được tay của anh a, tay của anh thật giống như không khí, không có bất kỳ cái gì cảm giác nào."
"Thật sao? Em xác định?" Tô Mộc hỏi ngược lại.
Ta hung hăng gật gật đầu.
Trong nháy mắt Tô Mộc liền cười, khóe miệng nhiễm lên một tia tà ác, xấu xa nhìn tôi.
Ánh mắt này của anh ấy đã quá lâu rồi tôi chưa thấy, đột nhiên phản xạ có điều kiện tôi liền co rụt lại về sau, một dự cảm xấu lóe lên trong đầu
Chỉ là so cùng Tô Mộc, tốc độ của tôi vẫn là chậm một nhịp, một trong nháy mắt, trước ngực ta hai bên đã truyền đến một cỗ cảm giác khác thướng, một đôi tay hơi lạnh,động tác chuẩn xác bắt lấy nó, còn cố ý lấy tay bóp nhẹ hai cái.“A!” Trong nháy mắt tôi liền hét lên, khiếp sợ nhìn Tô Mộc.
“Anh, anh đùa nghịch lưu manh!” Tôi tức giận đến cả nói cũng không lưu loát, nhìn anh ta chằm chằm mà mắng.
Tô Mộc lại hoàn toàn không ngại, khóe miệng vẫn là mang theo nụ cười cười xấu xa, trên cao nhìn xuống nhìn tôi: “Hiện tại em có thể cảm nhận được ư?”
“Annh……” Mặt tôi đỏ bừng lên, lúc này tôi hối hận đến phát điên.
Cùng chơi với người nào không chơi, lại cố tình cùng chơi với một lão quỷ trăm năm, tôi sao làm sao có thể chơi thắng hắn!
Quả thực là bê đá đập vào chân.
Càng quan trọng hơn là lúc này Tô Đoàn vần đang còn ở bên cạnh, Tô Mộc vậy mà quang minh chính đại sờ tôi, không hề bận tâm chút nào đến sự tồn tại của Tô Đoàn.
Tô Đoàn thật ra cũng rất thức thời, không biết đã xoay người sang chỗ khác từ khi nào, giả bộ ngồi xổm ở trước mặt đống quái vật, chăm chú nghiên cứu cẩn thận.
Thấy tôi sắp tức giận đến điên lên, Tô Mộc lúc này mới hài lòng buông tôi ra, nhìn tôi với ánh mắt giống như là một đứa trẻ vừa đánh thắng trận vậy, tràn ngập đắc ý.
Sau đó anh ấy kéo tay của tôi lại, dắt tôi đi đến chỗ Tô Đoàn, nói: " đay là Chuột yêu túc trực bên linh cữu, sao nó lại thích ngươi như vậy, nhất định có nguyên nhân, tới xem một chút là tình huống như thế nào."
"Chuột yêu túc trực bên linh cữu là cái gì?" Ta bỗng cảm giác mới mẻ khi nghe được cái từ này, liền hỏi.
Chủ yếu là hiện tại tôi rất tôi rất cần một chủ đề để dời sự bối rối của tôi đi.
" Chuột yêu túc trực bên linh cữu bản thể là một con chuột yêu, xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Đường, là đại sư phong thủy Lý Thuần Phong nghiên cứu rồi chăn nuôi ra, lý do là vì phòng ngừa mộ huyệt bị trộm."