Tôi lại có thể nghe thấy âm thanh!
Tôi thầm vui mừng trong lòng, nhưng sau đó tim tôi liền run lên, cảm giác được một khí tức nguy hiểm từ đằng sau đang nhanh chóng bay về phía tôi.
Tôi liền quay đầu nhìn lại, nhìn một cái suýt chút nữa tôi khóc ra thành tiếng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Yến Nhi gần nó hơn nhưng hết lần này tới lần khác nó xông thẳng về phía tôi?!
Lúc này sau lưng tôi là một quái vật dài màu đen, quái vật kia nhìn qua giống như Giao tiên, nhưng dáng vẻ so với Giao tiên xấu đi không ít. Hai con mắt lớn chừng hạt đậu ở hai bên đầu, trên trán còn nhô ra hai cục u màu đen nhìn rất ghê tởm.
Khiến tôi kinh hãi nhất là hai chiếc răng đen cứng như dao, so với quỷ trảo của Lâm Yến Nhi còn sắc bén hơn mấy phần, lóe lên ánh đen đầy quỷ dị. Nếu như bị nó cắn một cái e rằng xương của tôi cũng có thể vỡ thành từng mảnh vụn.
Chớp mắt quái vật kia đã bay đến ngay sau lưng tôi, cái miệng đen nhánh há to táp tới tôi.
Tôi thật sự đã thấy tử thần mỉm cười vẫy tay, bây giờ muốn tránh cũng không còn thực tế, chỉ có thể cố gắng tránh xa Tô Mộc một chút, tránh cho không liên lụy đến Tô Mộc.
‘Choang!’ Ngay khi tôi cho rằng tôi đã làm mồi cho con rồng đen kia thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kim loại va chạm, còn không chờ tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một tiếng rống thảm thiết tê tâm liệt phế phát ra từ phía sau tôi, âm thanh kia vang khắp cửu thiên khiến toàn bộ long mạch rung chuyển.
Tôi kinh sợ phải che lỗ tai lại, rất sợ âm thanh kia khiến tôi bị thủng màng nhĩ.
Cùng lúc đó một cổ khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên bao trùm, giống như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy, so với áp lực của con rồng kia lại càng bá đạo mãnh liệt hơn.
Tôi thật không biết nên nói gì cho phải, Thái Lan quả thật đúng là nơi đầm rồng hang hổ, trong mấy giờ ngắn ngủi tôi đã liên tiếp gặp hai khí tức lợi hại như vậy ở Thái Lan.