Nói xong thì một vật gì đó hơi hơi đỏ đã bây tới trước mặt tôi, tôi không kịp phản ứng đã bị vật kia kết lại thật chặt, trên đầu tôi cũng bị kết lại. Tôi định thận lại mới nhận ra đó là một chiếc khăn mỏng, hình dáng cùng chất liệu giống khăn voan cô dâu vậy, chỉ là bây giờ phần lớn mọi người kết hôn theo kiểu phương Tây, khăn voan che mặt phần lớn là màu trắng thuần khiết, còn tấm vải này lại đỏ như máu.
Khi lớp vải đỏ mỏng manh áp vào người tôi liền cảm nhận được một chút ấm áp khó hiểu, sự áp bách của tích khí vừa rồi cũng không còn thấy nữa, như thể nó bị ngăn lại bởi lớp màng mỏng màu đỏ kia.
Tôi liền quay ra sau lưng nhìn Đường Dũng, anh ta thấy tôi không hiểu liền nói: “Hôm nay lúc em còn chưa tỉnh có một người đàn ông tốt bụng si tình giống anh đã thực hiện ước mơ của bạn gái mình, cử hành hôn lễ ở trong bệnh viện. Lúc ấy anh cũng đi qua nhìn một cái, kết quả cô dâu kia lại chọn trúng anh, liền đem khăn đội đầu cho anh làm tín vật đính ước*. Dương Dương, em biết anh mà, trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể đón thêm người khác? Có điều khăn voan này là đồ vật tình yêu tượng trưng cho hạnh phúc, anh không thể không nhận nên giữ lại. Khi trở về phòng bệnh anh thấy trong túi xách của Tô Đoàn có không ít mực đỏ cho nên anh lợi dụng dùng mực đỏ nhuộm lên khăn voan, không nghĩ bây giờ thật sự lại dùng tới. Tích khí của hồn tích chỉ khắc chế âm khí của quỷ vật, mực đỏ lại có tính dương, choàng lên người em vừa vặn che được lực cực âm trong người em, cho nên tích khí bây giờ không đả thương em được.” (*đoạn trên mình cũng không hiểu rõ lắm về tục lệ cưới, dịch theo chữ vậy, bạn nào biết thì giải thích giúp mình nhé, kiểu sao cô dâu lại đưa khăn voan cho người khác?)
“Thật ra anh chỉ cần giải thích câu cuối cùng là tôi đã có thể hiểu.” Tôi nói. Vốn nghe giọng kia, nhìn biểu cảm kia của anh ta thì tôi cho rằng anh ta sẽ nói nghiêm túc, thì ra lại một lần giở chiêu cưa gái ra.