Ở giữa trung tâm đài tế còn chạm trổ một hình hoa văn phức tạp, chắc là trận pháp niết bàn mà Kim Đạt Hải có nhắc đến.
Mặt tôi trắng bệch, hỏi Kim Đạt Hải: “Ông đây là muốn làm gì? Không phải nói chờ nước sông chảy hết mới ra tay sao? Nói thế sao không chờ đợi thêm?”
“Sớm muộn không phải đều sẽ như vậy sao, dù sao ngươi cũng không chạy thoát được, chúng ta không cần chờ nữa, bây giờ liền bắt đầu hướng thánh.” Kim Đạt Hải cười nói.
Nói xong tâm tình của hắn rất tươi tỉnh, ngồi xuống xếp bằng trên đài tế của hắn, tay cầm khúc xương kia viết viết vẽ vẽ một chút chung quanh hắn, vừa viết còn vừa cười nhạt, tự nhủ: “Người tính không bằng trời tính, ta tính toán lâu như vậy sai sót duy nhất chính là không tính toàn đo lường vị trí thực tế của cái động này. Nói đến chuyện này cũng lạ, Diệp lão để lại nhiều bảo bối như vậy, duy chỉ không để lại cho ta công cụ gì để tính toán đo lường. La bàn thông thường khi xuống đây đều không thể hoạt động mới khiến ta có sai sót lớn như vậy.”
Vừa nói đôi mắt tam giác lim dim của hắn đột nhiên liếc tôi một cái, liên tục cười lạnh hỏi tôi: “Ngươi nói đúng không, Lộc Dương? Ta thấy bộ dáng của ngươi không giống kẻ mù đường, ngươi phân rõ được đông tay nam bắc hẳn đã sớm đoán được ngay phía trên kia là sông cho nên mới bình tĩnh như vậy. Phía trên này vốn chỉ là một cái hồ nhỏ, nước không nhiều lắm, nhưng mấy chục năm trước đã đào kênh nam bắc, đem dòng sông đào thông tới cái hồ này khiến lượng nước tăng nhiều làm sai biệt với trận pháp của Diệp lão. Là tính sai, tính sai, có điều ta đây bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng thân thể mới so với cái thân già yếu này của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”
Nói xong hắn lại lần nữa kích động, giống như cuộc sống sau niết bàn đã ở ngay trước mắt. Sau khi viết vẽ hắn liền vứt bỏ khúc xương, hai tay làm mấy động tác thuần thục giống như luyện công trong phim vậy.
Đồng thời miệng hắn cũng bắt đầu xì xồ xì xào niệm thần chú, chờ đến khi lời niệm chú cuối cùng của hắn vừa dứt thì đột nhiên tôi cảm giác cổ tay mình lạnh.
Hai cổ tay tôi trong nháy mắt mất đi cảm giác, cùng với đó là một mùi mau tanh xộc tới.