Tôi nghe được điều này đã vô cùng khiếp sợ, hỏi ông ta: “Ông nói Tô gia, người đại sư đó có phải tên là Tô Thịnh? Còn người cho ông lá bùa vàng gọi là Tô Đoàn?”
“Ngay cả điều đó cô cũng biết? Cô với Tô gia quan hệ như thế nào?” Thấy tôi có thể nói tên Tô Thịnh và Tô Đoàn, Cường Tử trong nháy mắt đã có chút đề phòng với tôi.
Thấy ông ta như vậy, giống như cùng Tô gia bất hòa, tôi không thể làm gì khác hơn là nói tôi với Tô gia không có bất cứ quan hệ gì, tên bọn họ tôi cũng chỉ nghe nói mà thôi.
Nói đến đây, trong lòng tôi mơ hồ hiện lên chút chua chua, mà tôi cũng không có lừa gạt ông ta, bây giờ tôi với Tô gia thật sự không có quan hệ.
Thấy tôi bảo chỉ là từng được nghe nói đến Tô gia, Cường Tử không nghi ngờ nữa, tiếp tục nói: “Ngoại trừ việc điều tra sự mờ ám của đài hỏa táng, thật ra thì tôi còn có một mục đích khác, chính là tìm thi thể cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi bỏ mạng vì tai nạn xe, sau đó hai người được đưa đến đài hỏa táng này, đợi chừng ba giờ, tôi mới được nhận tro cốt của cha mẹ tôi. Nhưng khi tôi chuẩn bị đem tro cốt của cha mẹ tôi về để chôn cất, thì phát hiện phía trên ống khói đài hỏa táng rất sạch sẽ, cơ bản là không có bốc khói đen.”
“Nhà lão Lý ở gần đài hỏa táng, thường thấy thiêu người chết, trước kia cũng hay kể với tôi, nói chỉ cần đốt một người thôi thì khói đen trong ống khói lớn sẽ bốc lên, làm ô nhiễm cả bầu không khí, nhưng khi thiêu cha mẹ tôi lại không có khói đen bốc lên, tại sao? Bởi vậy tôi nghi ngờ thi thể của cha mẹ tôi căn bản vẫn chưa bị thiêu mà vẫn còn trong đây!”
Cường Tử nói xong, vẻ mặt có chút buồn bã: “Phận làm con, khi còn sống không thể phụng dưỡng cha mẹ dưỡng lão thật tốt, sau khi chết dù sao tôi cũng phải đưa cha mẹ đi đến cõi cực lạc, làm sao có thể tùy ý cho phép người khác đemthi thể cha mẹ tôi ra chà đạp. Cho nên tôi mới phải đối đầu với đài hỏa táng, lén lút chui vào nhiều lần.”
“Hóa ra là như vậy.” Tôi có chút đồng tình với Cường Tử, đồng thời đối với ông ta có một chút tín nhiệm.
Ông ta hiếu thuận như vậy thì sao có thể là người xấu?
Kể xong chuyện của mình, ông ta hỏi tôi tại sao lại tới nơi này, có mục đích gì, có phải là cũng có tranh chấp gì đó với đài hỏa táng này hay không.
Tôi lắc đầu, nói tôi tới đài hỏa táng chính là để bắt quỷ chứ không có mục đích khác.
Thấy tôi dám một mình mottj thân tới bắt quỷ, hơn nữa vừa rồi ông ta cũng thấy uy lực của thiên địa kích. Ông ta bỗng nhiên cười đi lại gần, một lần nữa khôi phục khuôn mặt nịnh bợ, một câu đại sư hai câu đại sư. Hỏi tôi dù sao cũng phải bắt quỷ, có thể tìm thử hồn phách của cha mẹ ông ta không, hoặc giúp ông ta tìm thi thể của cha mẹ mình.
Tìm hồn phách của cha mẹ ông ta quả thật là rất khó, mặc dù tôi cũng đang tu luyện âm khí nhưng thực lực bây giờ vẫn còn quá kém, vả lại tôi còn chưa học qua thuật chiêu hồn, nếu như bây giờ Trịnh Lâm ở bên cạnh tôi thì còn dễ nói, nhưng lúc này chỉ còn mình tôi, tôi không có bản lãnh chiêu hồn đó.
Nhưng giúp ông ta tìm kiếm thi thể cha mẹ mình thì có thể. Mặc dù tôi cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, chỉ muốn nhanh rời khỏi đây về nhà trông nom cha mẹ tôi.
Nhưng Thuồng luồng tiên vào trong phòng giữ xác vẫn chưa thấy đi ra, không có Thuồng luồng tiên tôi biết trở về trông nom cha mẹ tôi thế nào, có thứ gì tìm tới cửa thì chúng tôi sẽ chỉ có thể chờ chết.
Nghĩ tơi đây, tôi tạm thời đồng ý giúp Cường Tử một tay, đồng thời cũng để ông ta hỗ trợ chú ý một chút, có nhìn thấy một con rắn đen nhỏ nào không.
Cường Tử gật đầu một cái.
Sau khi đạt được thỏa thuận, chúng tôi cũng có chút lúng túng.
Sau khi chờ lão đầu kia tập thể dục xong thì đài hỏa táng đã đến giờ làm việc.
Một gia đình khóc lóc đưa một cỗ thi thể đến hỏa táng. Đây là một đại gia tộc, những người thân đi theo đều đi xe riêng tính ra đã hơn mười chiếc, sau khi đưa thi thể vào lò hỏa táng, toàn bộ người nhà ở bên ngoài sảnh quỳ xuống than khóc đêns thê thảm.
Mà càng kinh khủng hơn chính là, người dẫn đầu của gia tộc này là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Phân công rõ ràng, phụ nữ than khóc, đàn ông dập đầu, thậm chí ngay cả vị trí quỳ lạy đều sắp xếp rất có trật tự. Tất cả mọi người đều nghe theo hiệu lệnh của người đàn ông trung niên kia, chỉ cần ông ta thả tay xuống thì tất cả mọi người bắt đầu than khóc, mà sau khi giơ tay lên thì tiếng than khóc vừa rồi trong chớp mắt đều dừng lại.
Loại hoàn cảnh này nhìn rất quái lạ, không giống như đang cử hành tang lễ mà giống như tiến hành một buổi diễn tập, hoặc là quay phim.Bởi vì những người này thật sự không hề có một chút đau buồn, nến mới có thể phối hợp ăn ý như vậy, lại có thể khóc theo hiệu lệnh của người khác.
Trong nháy mắt tôi liền bị hấp dẫn chú ý, vị trí bọn họ khóc lóc đối diện chỗ ẩn thần chúng tôi, cách chúng tôi rất gần. Sau khi an bài thỏa đáng cho tất cả người nhà xong, người trung niên kia bịch một tiếng, quỳ gối xuống phía trên cùng dập đầu một cái thật sâu.
Sau đó cũng bắt đầu khóc rống lên.
Hiển nhiên ông ta khóc không giống những người khác, âm thanh nghe rất u oán, khi khóc còn có vần điệu, bên trong còn xen lẫn một ít từ ngữ nhưng vì những người khác khóc quá ồn ào nên tôi không thể nghe rõ ông ta than khóc cái gì.
Thấy tôi tò mò, Cường Tử lơ đễnh liếc về người đàn ông trung niên kia một cái, nói: “Có phải cô cảm thấy ông ta là đứa con trai rất hiếu thuận nhất, khóc đặc biệt thảm thiết khiến cho người nghe cảm thấy rất thương tâm?”
“Ừ.” Tôi gật gật đầu.
“Bởi vì ông ta là người khóc thuê chuyên nghiệp. Ở thành phố Giang Minh đã không còn những người này, nhưng các vùng quê xung quanh, người nhà của người chết đều muốn mời người khóc thuê đến, nghe nói có thể đem nhớ nhung của người nhà mang cho vong hồn, để cho vong hồn an tâm lên đường, luân hồi chuyển thế.”
“ Còn có chuyện này ư, trước giờ tôi còn chưa từng nghe nói qua cái nghề khóc thuê này, lần nay coi như được mở mang kiến thức.” Tôi ngạc nhiên nói.
Thấy bộ dáng ngạc nhiên của tôi, Cường Tử cười giải thích tiếp: “ Thật ra cái nghề khóc thuê này không tính là hiếm, từ thời cổ đại đã có, giống như các thầy phong thủy vậy. Có điều các thầy phong thủy phần lớn là xem phong thủy chọn mộ huyệt, còn người khóc thuê lại là chuyên khóc trước các vong hồn. Nghe nói người khóc thuê còn có từng bài khóc chuyên biệt, đều có những nhũn bào khóc khác nhau”.
Thấy ông ta giải thích cặn kẽ như vậy tôi không khỏi kỳ quái, hỏi ông ta làm sao lại biết nhiều điều về người khóc thuê như vậy. Nếu người khóc thuê có thể làm câu thông với vong hồn, tại sao ông ta không tìm người khóc thuê này nhờ tìm giúp vong hồn của cha mẹ mình?
Nói tới đây, Cường Tử thở dài một cái liền nói, người có bản lãnh thật sự đã dần tiêu vong. Hiện tại sở dĩ người bình thường đều chưa bao giờ nghe nói đến nghề nghiệp khóc thuê này, cũng bởi vì người khóc thuê chân chính đã không còn. Bây giờ người khóc thuê ở các vùng quê chẳng qua chỉ là mượn tiếng khóc để kiếm tiền thôi. Ở nông thôn, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn tương đối nghiêm trọng, nếu như người già cả chết rồi không mời người khóc thuê đến khóc lóc, láng giềng xung quanh sẽ nói lời khó nghe, nói nhà này bất hiếu.
Dĩ nhiên ông ta cũng từng đi tìm người khóc thuê để câu thông nói chuyện với vong hồn. Lúc đầu người khóc thuê còn hứng thú hỏi, sau khi biết rõ ràng thì người đó nói thẳng không có bản lĩnh câu thông với vong hồn, nếu cần một tang lễ trang trọng cho cha mẹ thì có thể tìm tới ông ta.
Cường Tử lúc này mới từ bỏ ý định, dốc hết tất cả gia sản chạy đến Tô gia tìm sự giúp đỡ, ai ngờ vẫn là ăn canh cá bế môn.
Tôi thở dài, bằng sự hiểu biết của tôi với Tô Thịnh, ông ta chặn Cường Tử từ ngoài cửa cũng không có gì lạ. Nếu nói nghiêm túc, ông ta không phải là một pháp sư âm dương thuần túy mà giống như là một người thương nhân, cho nên mới đem phòng làm việc trang trí sang trọng như vậy, thân phận không tốt sẽ không nhận việc, trừ tiền ra thì ông ta không có bất kỳ nguyên tắc nào khác.
Đang xúc động, tôi cũng không biết phải an ủi Cường Tử như thế nào đành đưa mắt nhìn ra ngoài lần nữa.
Nhưng vừa nhìn qua một cái tôi liền phát hiện ra điều dị thường.
Không biết từ khi nào có một đoàn âm khí lớn vây quanh người khóc thuê kia, loáng thoáng có hình dángcảu một bà lão, bà ấy đang đứng bên người thân đang khóc tang, thi thoảng giơ tay lên giống như đang lau nước mắt vậy.
Giai điệu trong miệng người khóc thuê lúc cao lúc thấp, trong miệng hát cũng nhiều từ hơn.
Tôi cẩn thận nghe một chút, phần lớn đều là khuyên bà lão an tâm mà đầu thai, sau khi chết cũng không cần trở lại tìm người nhà, bà cứ đi tới địa phương của bà, ở bên kia thiếu cái gì người nhà sẽ chuẩn bị đầy đủ cho bà.
Bà lão ở một bên nghe vẫn không chịu đi, càng không chịu đi thì người khóc thuê kia càng ra sức khóc than, giai điệu cũng càng day dứt hơn, lời khuyên cũng thân tình hơn.
Sau khi khuyên một lúc, bà lão rốt cuộc gật đầu một cái, nhìn con cháu của bà một cái rồi chậm rãi rời đi.
Sau khi bà lão rời đi, điệu khúc của người khóc thuê cũng dần dần trầm thấp, cuối cùng thu người, từ dưới đất bò dậy.