Đang nói chuyện thì chúng tôi đã đi xuyên qua một đường đi dài hẹp, đã tới một khu vực tương đối rộng.
Nơi này vẫn đen thui như cũ, ẩm thấp lại lạnh lẽo, thậm chí tôi còn nghe được tiếng nước chảy nho nhỏ, xem ra gần đây có dòng nước ngầm. Ngay khi tôi dùng đèn pin trên điện thoại quan sát xung quanh thì phía sau tôi đột nhiên có một bóng đen nhanh chóng nhào tới!
“Tô Mộc!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, liền đem điện thoại ném ra, đồng thời nhanh chóng ôm lấy cánh tay Tô Mộc. Vừa định nói có người muốn đánh lén tôi thì liền nghe thấy sau lưng đột nhiên truyền tới giọng Giao tiên cười to, nói: “Dương Dương, sao ngươi vừa thấy Tô Mộc đã trở thành chuột nhắt. Nếu bây giờ không có Tô Mộc ở đây thì có lẽ ngươi đã không nhiều lời đem yêu khí ra đánh ta rồi, ha ha.”
“Giao! Tiên!” Tôi nghiến răng quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta, vừa rồi tôi còn mất công lo lắng ông ta gặp phải Đao Minh liệu có bị nguy hiểm hay không, vậy mà bây giờ ông ta đối xử với tôi như vậy, còn cố ý chọc quê tôi trước mặt Tô Mộc.
- --