“Không cần hỏi vậy sao anh còn hỏi, uổng công vô ích.” Tôi liếc mắt, nói.
Nói xong tôi đã cảm giác được sau lưng có tí ti rùng mình, hiển nhiên là hơi lạnh lẽo từ trên người Tô Mộc tản mát ra.
Tôi liền tự giác cách Đường Dũng xa một chút, đẩy tay anh ta trên bả vai tôi xuống, thuận thế chỉ về phía sáu gã Long Phù trên mặt đất kia, hỏi: “Không phải anh mới kiểm tra sao, bọn họ đang thế nào? Làm sao mà bây giờ vẫn còn kêu la?”
Lúc này Đường Dũng mới nhớ đến sáu người kia, nói: “Bọn họ đều đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ là bù nhìn của Lý Chùy mà thôi. Lý Chùy rất ma mãnh, nhất định ông ta đã tới long mạch trước, phát hiện nơi đây có thai rồng liền nghĩ tới ý tưởng ấp trứng rồng. Sau đó ông ta cướp Diệu Diệu đi, rồi dùng sáu bù nhìn niệm chú để thai rồng hấp thu bảy phách của Diệu Diệu, như vậy một khi tỉnh lại sáu người bọn họ cùng Diệu Diệu đều sẽ trở thành một bữa ăn ngon cho rồng con.”
“Vừa rồi anh lấy đi răng của bọn họ đã vô tình cắt đứt liên lạc giữa bọn họ và Lý Chùy, không còn Lý Chùy điều khiển nên bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi. Còn tiếng kêu khóc này là oan hồn bọn họ kêu rên, anh vừa mới nghe một chút, bọn họ đều là Long Phù trong những ngôi chùa bị phá hủy, cả đời đều cầu bình an cho trăm họ nhưng chính mình lại bị kết cục như vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cam lòng.”
“Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy bây giờ chúng ta có thể làm được gì cho bọn họ, sẽ cứ để bọn họ khóc như vậy sao?” Tôi hỏi Đường Dũng.
“Tạm thời anh sẽ giúp học lọc sạch vong linh, sau đó đem bọn họ hỏa táng, chờ lúc rảnh rỗi lại đem bọn họ chế thành bùa chú, để bọn họ tiếp tục che chở chúng sanh, như vậy cũng coi như bọn họ thật sự viên tịch.”
Vừa nói Đường Dũng đã vừa đi tới sáu người kia, từ trên người móc ra một bình thủy tinh nhỏ, từ bên trong đổ ra một chất lỏng vẩy lên sáu người kia.
Trong nháy mắt sáu người kia ngưng kêu khóc, thật giống như tinh thần được trấn định sau khi uống thuốc ngủ.