Đường Dũng nói, vừa nói vừa không thèm mặt mũi xáp lại gần tôi, nhìn tôi cười, nói: “Dĩ nhiên Dương Dương, thật ra thì không có chuyện của Vương Lâm Lâm thì anh cũng muốn len lén quay lại ngắm em. Một tháng không gặp anh nhớ em tới người gầy héo hon, làm gì cho thằng bé Diệu Diệu kia cũng không được… Đã lâu như vậy không gặp anh, em cũng nhớ anh muốn chết đúng không!”
“Nhớ cái đầu anh.” Tôi liền mắng anh ta, không để chút mặt mũi nào cho Đường Dũng.
Chẳng trách lần xuất hiện này da anh ta đen như vậy, hóa ra là đi Thái Lan.
Nhưng đang êm đẹp, anh ta về Thái Lan làm gì, còn để mặc Diệu Diệu một mình ở Thái Lan.
Tôi vốn còn đang giận Đường Dũng, không định hỏi chuyện anh ta, nhưng trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một tia chớp.
Vừa rồi Đường Dũng nói anh ta đi Thái Lan, đã ở nước Thái giúp Diệu Diệu một tháng, nhưng nửa tháng trước ở Lạc Dương tôi rõ ràng đã gặp Dường Dũng kia mà!