Diệp Thiên Thương ở bên cạnh cũng bồi thêm một câu: “Nghe nói đệ tử Vương Sâm mà Đoạn Hồn Nhân Ma vừa thu nhận gần đây cũng không tệ, tuy trước đây hắn chẳng ra sao nhưng từ khi bái Đoạn Hồn Nhân Ma làm sư phụ, thực lực của hắn tiến bộ rất nhanh.”
Ồ?
Vương Sâm cũng bắt đầu nổi tiếng à?
Ninh Dạ biết chắc chắn chuyện này có liên quan tới công lao của hắn và chuyện hắn giúp Đoạn Hồn Nhân Ma lần trước.
Hắn lập công cho Mộc Khôi tông, chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ ban tài nguyên cho hắn, lại được Đoạn Hồn Nhân Ma bồi dưỡng, nghe nói bây giờ đã luyện tâm pháp tới tám tâng, đang muốn đột phá lên tầng chín.
Nếu đủ tài nguyên, không khéo chỉ một năm sau hắn sẽ đột phá lên cảnh giới Hoa Luân, nếu may mắn thành công trong một lần, vậy sẽ là một bước lên trời.
Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Hắc Bạch thần cung ta có nhiều nhân tài, đây là chuyện tốt.”
Trì Vãn Ngưng cười khanh khách nhìn Ninh Dạ: “Ta lại cảm thấy trong số những người vừa thu nhận năm nay, có lẽ Ninh sư đệ cũng có thể bộc lộ tài năng.”
Ninh Dạ lắc đầu liên tục: “Tiên tử khenquá khen rồi, bây giờ tu vi của Ninh Dạ còn chưa tới tầng thứ tư, sao dám xưng thiên tài.”
Dương Tử Thu hừ một tính: “Coi như tự biết lấy mình.”
Ngay lúc này đột nhiên một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên ở phía tây.
Sau đó là tiếng cảnh báo reo vang.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đám người cùng đứng lên, chỉ thấy đằng xa có khói bốc lên, ánh lửa ngập trời.
“Là HIên Vũ các!” Trì Vãn Ngưng kêu lên một tiếng đã phi thân tới, váy áo bồng bềnh, chẳng khác nào tiên nữ khiêu vũ.
Chỉ có điều bây giờ mọi người đều không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô, cùng đuổi theo Trì Vãn Ngưng tới nơi xảy ra chuyện.
Tốc độ của Ninh Dạ không nhanh, bèn hô lớn: “Hứa huynh, giúp ta.”
Cuối cùng Hứa Ngạn Văn vẫn coi như coi trọng tình nghĩa, hắn kéo Ninh Dạ bay lên không trung, lao thẳng về phía trước.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Ninh Dạ cũng dần dần xác định được vị trí chính xác của mảnh vỡ - quả nhiên nó nằm trong một gian phòng ở đây.
“Thiên Cơ, trong căn phòng sau lưng ngươi, cách ba mươi mét.” Ninh Dạ đã thông báo cho Thiên Cơ.
Thiên Cơ ở dưới đất nhận được tin, lập tức tiếp cận mục tiêu.
Đi vào trong căn đình viện của Hiên Vũ các, lúc này nơi đây đã tụ tập đầy những người, nhưng đều là các vệ sĩ bảo vệ và đám tôi tớ trong điện.
Cùng lúc, đã có một người sắc mặt xanh lè đáp lên mặt đất, gương mặt xanh đỏ dần lên, cả giận nói: “Thật to gan, dám hủy Hiên Vũ các của ta.”
Trì Vãn Ngưng đã đáp xuống, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi mặt xanh kia: “Sư huynh.”
Người này tên là Hiên Mộc Lang, cũng là một trong các đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ. Hiên Vũ các này chính là trụ sở của hắn. Lúc vừa rồi hắn đang trong phòng kín tu luyện, không ngờ lại có người kích nổ sân nhà của hắn ngay dưới mí mắt hắn. Lúc này trong lòng Hiên Mộc Lang đang rất tức giận, bị thiệt hại thôi, quan trọng là mất mặt.
Rốt cuộc là ai?
Hiên Mộc Lang tính khí kiêu ngạo, gây thù thuốc oán nhiều, lúc này đầu óc đã lóe lên tên của vô số kẻ thù, thậm chí còn xác định vài người đáng nghi ngờ nhất.
Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra Thanh Mộc Lão Tổ đã cho Hiên Mộc Lang sử dụng cái giường báu kia.
Lúc này Thiên Cơ lại truyền tin đến: “Ta đến rồi, là cái nào vậy?”
Ninh Dạ chỉ cho mệnh lệnh mơ hồ, trong tình hình không tận mắt nhìn thấy y cũng không thể chỉ rõ cho nó rốt cuộc mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở đâu.
Ninh Dạ truyền âm: “Bất luận là cái nào, cứ là bảo vật thì lấy tất!”
“Hiểu rồi!” Thiên Cơ ‘xoạt’ một tiếng, tạo ra vô số cánh tay đá, lấy hết những vật có giá trị mà nó nhìn thấy.
Nhất định phải cho Thiên Cơ thời gian, Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhặt một mảnh vỡ hộp gỗ lên quan sát rồi nói: “Một hộp cơ quan bình thường, bên trong bố trí Tiêu thạch, dùng phù chú dẫn nổ, còn một số cơ quan mà ta không hiểu.”
“Tứ Bình!” Hiên Mộc Lang gầm lên.
Một tên người bảo vệ áo đen khá tháo vát đã đi tới cầm hộp gỗ trong tay Ninh Dạ quan sát thật kỹ: “Đúng vậy, do cơ quan này gây ra, cơ quan rất đơn giản nhưng cách bố trí rất tinh xảo.”
“Nghĩa là sao?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Nó sử dụng một thủ pháp rất đặc biệt, có thể kéo dài thời gian phát nổ.”
Đám người ngạc nhiên: “Hắc Bạch thần cung không có bí pháp này.”
Đám người lập tức hiểu ra, chắc chắn đây là người của môn phái khác.
Hiên Mộc Lang cũng kinh ngạc, nói vậy thì không phải đám người đối đầu với mình?
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Cơ quan không có nhiều lực sát thương, lại đặt trong chỗ không người, chẳng lẽ mục đích của đối phương không phải là giết người?”
Cô vừa nói xong câu này, đám người đều ngạc nhiên, Ninh Dạ cũng bái phục năng lực suy luận của Trì Vãn Ngưng.
Ồ?
Vương Sâm cũng bắt đầu nổi tiếng à?
Ninh Dạ biết chắc chắn chuyện này có liên quan tới công lao của hắn và chuyện hắn giúp Đoạn Hồn Nhân Ma lần trước.
Hắn lập công cho Mộc Khôi tông, chắc chắn Mộc Khôi tông sẽ ban tài nguyên cho hắn, lại được Đoạn Hồn Nhân Ma bồi dưỡng, nghe nói bây giờ đã luyện tâm pháp tới tám tâng, đang muốn đột phá lên tầng chín.
Nếu đủ tài nguyên, không khéo chỉ một năm sau hắn sẽ đột phá lên cảnh giới Hoa Luân, nếu may mắn thành công trong một lần, vậy sẽ là một bước lên trời.
Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Hắc Bạch thần cung ta có nhiều nhân tài, đây là chuyện tốt.”
Trì Vãn Ngưng cười khanh khách nhìn Ninh Dạ: “Ta lại cảm thấy trong số những người vừa thu nhận năm nay, có lẽ Ninh sư đệ cũng có thể bộc lộ tài năng.”
Ninh Dạ lắc đầu liên tục: “Tiên tử khenquá khen rồi, bây giờ tu vi của Ninh Dạ còn chưa tới tầng thứ tư, sao dám xưng thiên tài.”
Dương Tử Thu hừ một tính: “Coi như tự biết lấy mình.”
Ngay lúc này đột nhiên một tiếng ‘ầm’ lớn vang lên ở phía tây.
Sau đó là tiếng cảnh báo reo vang.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đám người cùng đứng lên, chỉ thấy đằng xa có khói bốc lên, ánh lửa ngập trời.
“Là HIên Vũ các!” Trì Vãn Ngưng kêu lên một tiếng đã phi thân tới, váy áo bồng bềnh, chẳng khác nào tiên nữ khiêu vũ.
Chỉ có điều bây giờ mọi người đều không có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của cô, cùng đuổi theo Trì Vãn Ngưng tới nơi xảy ra chuyện.
Tốc độ của Ninh Dạ không nhanh, bèn hô lớn: “Hứa huynh, giúp ta.”
Cuối cùng Hứa Ngạn Văn vẫn coi như coi trọng tình nghĩa, hắn kéo Ninh Dạ bay lên không trung, lao thẳng về phía trước.
Khoảng cách càng lúc càng gần, Ninh Dạ cũng dần dần xác định được vị trí chính xác của mảnh vỡ - quả nhiên nó nằm trong một gian phòng ở đây.
“Thiên Cơ, trong căn phòng sau lưng ngươi, cách ba mươi mét.” Ninh Dạ đã thông báo cho Thiên Cơ.
Thiên Cơ ở dưới đất nhận được tin, lập tức tiếp cận mục tiêu.
Đi vào trong căn đình viện của Hiên Vũ các, lúc này nơi đây đã tụ tập đầy những người, nhưng đều là các vệ sĩ bảo vệ và đám tôi tớ trong điện.
Cùng lúc, đã có một người sắc mặt xanh lè đáp lên mặt đất, gương mặt xanh đỏ dần lên, cả giận nói: “Thật to gan, dám hủy Hiên Vũ các của ta.”
Trì Vãn Ngưng đã đáp xuống, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi mặt xanh kia: “Sư huynh.”
Người này tên là Hiên Mộc Lang, cũng là một trong các đệ tử của Thanh Mộc Lão Tổ. Hiên Vũ các này chính là trụ sở của hắn. Lúc vừa rồi hắn đang trong phòng kín tu luyện, không ngờ lại có người kích nổ sân nhà của hắn ngay dưới mí mắt hắn. Lúc này trong lòng Hiên Mộc Lang đang rất tức giận, bị thiệt hại thôi, quan trọng là mất mặt.
Rốt cuộc là ai?
Hiên Mộc Lang tính khí kiêu ngạo, gây thù thuốc oán nhiều, lúc này đầu óc đã lóe lên tên của vô số kẻ thù, thậm chí còn xác định vài người đáng nghi ngờ nhất.
Cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu, hóa ra Thanh Mộc Lão Tổ đã cho Hiên Mộc Lang sử dụng cái giường báu kia.
Lúc này Thiên Cơ lại truyền tin đến: “Ta đến rồi, là cái nào vậy?”
Ninh Dạ chỉ cho mệnh lệnh mơ hồ, trong tình hình không tận mắt nhìn thấy y cũng không thể chỉ rõ cho nó rốt cuộc mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở đâu.
Ninh Dạ truyền âm: “Bất luận là cái nào, cứ là bảo vật thì lấy tất!”
“Hiểu rồi!” Thiên Cơ ‘xoạt’ một tiếng, tạo ra vô số cánh tay đá, lấy hết những vật có giá trị mà nó nhìn thấy.
Nhất định phải cho Thiên Cơ thời gian, Ninh Dạ nhanh chóng suy nghĩ, lập tức nhặt một mảnh vỡ hộp gỗ lên quan sát rồi nói: “Một hộp cơ quan bình thường, bên trong bố trí Tiêu thạch, dùng phù chú dẫn nổ, còn một số cơ quan mà ta không hiểu.”
“Tứ Bình!” Hiên Mộc Lang gầm lên.
Một tên người bảo vệ áo đen khá tháo vát đã đi tới cầm hộp gỗ trong tay Ninh Dạ quan sát thật kỹ: “Đúng vậy, do cơ quan này gây ra, cơ quan rất đơn giản nhưng cách bố trí rất tinh xảo.”
“Nghĩa là sao?” Trì Vãn Ngưng hỏi.
“Nó sử dụng một thủ pháp rất đặc biệt, có thể kéo dài thời gian phát nổ.”
Đám người ngạc nhiên: “Hắc Bạch thần cung không có bí pháp này.”
Đám người lập tức hiểu ra, chắc chắn đây là người của môn phái khác.
Hiên Mộc Lang cũng kinh ngạc, nói vậy thì không phải đám người đối đầu với mình?
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Cơ quan không có nhiều lực sát thương, lại đặt trong chỗ không người, chẳng lẽ mục đích của đối phương không phải là giết người?”
Cô vừa nói xong câu này, đám người đều ngạc nhiên, Ninh Dạ cũng bái phục năng lực suy luận của Trì Vãn Ngưng.