Ninh Dạ không nói cho họ chuyện yêu thú, chỉ nói có thể Cực Chiến đạo đã chuẩn bị một thủ đoạn dịch chuyển không gian nào đó, bây giờ chuyện này được chứng thực, hai người cùng thở phào một hơi, vui mừng vì không cướp đoạt.
Sau khi khí thế biến mất, Ninh Dạ đã dẫn đám người trở về.
Phong Đông Lâm vội vàng nghênh đón: “Thế nào rồi?”
“May mà không phụ sứ mệnh, đã lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán về rồi.” Ninh Dạ đưa túi giới tử và Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Phong Đông Lâm.
Phong Đông Lâm không buồn nhìn túi giới tử, nhận Lưỡng Nghi Càn Khôn tán hưng phấn nói: “Được! Được lắm! Cuối cùng Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng về rồi!”
Ngay cả Nhạc Tâm Thiện cũng hết sức kích động.
Thân là người đứng đầu Thập Nhị Thiên Cương, hắn là người có tư cách nhận bảo vật này nhất.
Để ý thấy vẫn còn cấm chế, Nhạc Tâm Thiện cũng không lấy làm lạ: “Cô ta ăn Phần Tâm đan rồi?”
Ninh Dạ gật đầu: “Vâng.”
Nhạc Tâm Thiện cười ha hả: “Như vậy tiếp theo là đối phó với Yên Vũ lâu thôi.”
“Đáng tiếc, còn chưa giải trừ cấm chế, trận chiến tiếp theo không được dùng nó rồi.” Công Tôn Dạ nhìn Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thở dài một tiếng: “Vật quan trọng như vậy không thể đặt trong túi giới tử, không phát huy được tác dụng mà còn thành vướng víu.”
“Không sao!” Phong Đông Lâm hoàn toàn không để ý: “Có chúng ta ở đây, Yên Vũ lâu không chạy được đâu!”
Địa lao của Huyền Sách phủ.
Cố Tiêu Tiêu ngồi trong nhà lao, nhìn đồng hồ cát đang chảy phía xa, lặng lẽ đếm thời gian.
Đã sắp tới lúc rồi.
Cố Tiêu Tiêu nghĩ.
Sau đó cô đứng dậy.
Động tác này khiến đám nữ nhân của Vạn Hoa cốc chú ý, thời gian vừa qua biểu hiện của Cố Tiêu Tiêu đã được tất cả các cô gái trong Vạn Hoa cốc tôn trọng.
Đinh Tiểu Hương đi tới bên cạnh Cố Tiêu Tiêu: “Cố tỷ tỷ?”
“Đã đến lúc rồi, chuẩn bị rời khỏi đây thôi.” Cố Tiêu Tiêu mỉm cười rồi nhìn sang phía đám người Đinh Tiểu Hương: “Các ngươi đã quyết định cả chưa?”
Đám nữ nhân nhìn nhau, cùng gật đầu, gương mặt kiên định.
Cho dù nguy hiểm đến đâu đi nữa, bọn họ cũng muốn thử một phen.
Cố Tiêu Tiêu mỉm cười: ”Vậy bắt đầu thôi.”
Nói đoạn, miệng cô phun ra một sợi tơ bạc.
Tơ bạc cực kỳ nhỏ bé, Cố Tiêu Tiêu cầm lấy nó, chọc vào ổ khóa.
Chỉ chốc lát sau đã nghe ‘cách’ một cái, Cấm Tiên tỏa đeo trên cổ tay Cố Tiêu Tiêu đã mở.
“Thành công rồi!” Đám nữ nhân vui mừng.
Cố Tiêu Tiêu lại chẳng hề để ý: “Tiểu đạo mà thôi.”
Lại dùng cách tương tự mở Cấm Tiên tỏa của tất cả nữ nhân khác, Cố Tiêu Tiêu đi tới cửa nhà lao, không thấy cai ngục, bèn dùng sợi tơ bạc kia mở cửa nhà lao, ra dấu ‘suỵt’ với đám người phía sau rồi lặng lẽ lẻn ra.
Trong căn phòng nhỏ bên cạnh, hai tên cai ngục đang ăn thịt uống rượu, hoàn toàn không chú ý tới nguy hiểm đang đến gần.
Sợi tơ bạc trong tay Cố Tiêu Tiêu đã như mũi châm, rời tay bay thẳng ra, đâm trúng đầu một tên cai ngục. Tên cai ngục kia gục đầu vào chén rượu.
Cai ngục còn lại tưởng đối phương uống say bèn cười nói: “Sao hôm nay say sớm thế?”
Sau đó mới phát hiện một điểm đỏ sẫm sau đầu đối phương.
Hắn còn đang ngạc nhiên, trong lòng bỗng thấy cảnh giác.
Không tốt!
Tên cai ngục kia đang định hét lớn, một bóng người đã nhanh chóng lao tới, xuất chưởng đánh ra, cai ngục kia hộc máu nhưng chưa chết, há mồm hét lớn: “Đến...”
Đáng tiếc mới phát ra có một chữ đã cảm thấy một luồng sức mạnh vô hình bóp chặt lấy yết hầu, khiến hắn không thể kêu thêm, kéo theo đó là toàn thân không thể nhúc nhích.
Trong lòng đang kinh hãi, Cố Tiêu Tiêu đã đánh liền ba chưởng vào lưng hắn, ầm ầm ầm!
Cai ngục kia đứt gân gãy xương, chết ngay tại chỗ.
“Phù! Nguy hiểm quá.” Cố Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Lại nghe một âm thanh vang lên bên tai: “Nguy hiểm quái gì, nếu lão phu không xuất thủ, con đã thất bại rồi.”
Là giọng của Cừu Bất Quân.
Cố Tiêu Tiêu lè lưỡi, ngoắc ngón tay với đám nữ nhân đằng sau, bọn họ bèn theo cô ra ngoài.
Được Cừu Bất Quân âm thầm hỗ trợ, Cố Tiêu Tiêu thuận buồm xuôi gió rời địa lao.
Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, đám nữ nhân vui mừng không thôi.
“Được rồi, giờ mọi người đều đã tự do. Bổn cô nương phải đi đây.” Cố Tiêu Tiêu cố tình nói với vẻ tiêu sái.
“Cô nương định đi đâu?” Đinh Tiểu Hương hỏi.
“Còn đi đâu nữa, đương nhiên là tới giết đám khốn kiếp Yên Vũ lâu rồi.” Cố Tiêu Tiêu hung ác nói.
Đám nữ nhân nhìn nhau, đồng thanh nói: “Cô nương đã căm thù Yên Vũ lâu như vậy, chẳng bằng gia nhập Vạn Hoa cốc chúng ta, cùng đối phó với Yên Vũ lâu.”
“Hả?” Cố Tiêu Tiêu nhìn bọn họ: “Gia nhập các ngươi?”
“Đúng vậy.”
Cố Tiêu Tiêu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Ta sống tự do quen rồi, không thích bị gò bó.”