Hà Nguyên Thánh đang vui vẻ trong một kỹ viện.
Loa Oa Tử lại xuất hiện ngoài cửa, lần này lão trực tiếp đẩy cửa bước vào, thấy ông lão đi vào, đám kỹ nữ la hét ầm ĩ.
Không ngờ Hà Nguyên Thánh lại chẳng hề tức giận, gương mặt ục ịch lộ vẻ nghiêm túc.
Hắn biết Loa Oa Tử, tuy lão già này không mấy khi nghe lời hắn, nhưng cũng ít khi làm hắn tức giận.
Cho nên chỉ có một chuyện khiến lão ta phá cửa đi vào.
Hắn để trần truồng đứng dậy ngay trước mặt lão già, vẫy tay cho đám kỹ nữ lui xuống rồi tiện tay mặc quần áo vào, nói: “Bọn chúng hành động rồi?”
Loa Oa Tử gật đầu: “Người của chúng ta ở đó đã nhận được tin, Mộc Khôi tông đã hành động.”
“Có những ai?”
“Thi Sát Vưu Bất Tử, Vô Tâm Sát Giang Ân Tuyệt, Khiên Cơ Sát Chung Nam Quỳ, Ảnh Sát Mạc Cô.”
“Bốn trong Thập Thất Sát đã đến, coi như chịu chi.” Hà Nguyên Thánh mỉm cười.
Thập Thất Sát của Mộc Khôi tông có địa vị đại khái tương đương với Tứ Cửu Nhân Ma, điểm khác biệt duy nhất là Tứ Cửu Nhân Ma bao gồm cả những kẻ không phải chân truyền trong tông môn, Thập Thất Sát lại đều là chân truyền của Mộc Khôi tông, mỗi người đều nắm giữ thần thông nòng cốt của Mộc Khôi tông, Bản Mệnh Khôi Lỗi, vì vậy xét theo thực lực riêng lẻ, có lẽ còn cao hơn phần lớn Tứ Cửu Nhân Ma.
Nhưng cho dù như vậy Hà Nguyên Thánh vẫn không để tâm.
Loa Oa Tử lại nói: “Còn có Nguyên Mục Dã.”
Lần này, rốt cuộc Hà Nguyên Thánh cũng kinh ngạc: “Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã?”
Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã, một trong Cửu Quỷ của Mộc Khôi tông, tương đương với Thiên Cương của Hắc Bạch thần cung, đứng thứ bảy trong Cửu Quỷ.
Nhưng Cửu Quỷ khác với Thập Nhị Thiên Cương, thứ hạng càng sau thì thực lực càng manh, thực lực của Bố Quỷ - Nguyên Mục Dã tương đương với những tu sĩ như Tây Phong Tử hay Phó Đông Lưu.
Con rối bản mênh của hắn tương đối kinh khủng, Hà Nguyên Thánh từng nghe thế hệ trước kể lại, nó quỷ dị tới mức không thể nào hiểu nổi, thường thì những những tu sĩ bị nó giết thậm chí chết thế nào cũng không biết.
Nhưng Hà Nguyên Thánh cũng chỉ kinh ngạc sau đó vuốt đầu cười rộ lên: “Hừ, sao ta phải quan tâm làm gì, việc này cứ để Nhạc đại điện chủ đau đầu là được.”
Loa Oa Tử nói: “Đại điện chủ đã chuẩn bị từ trước, lần này thực lực người của Mộc Khôi tông càng mạnh thì phải trả giá càng lớn.”
“Đúng vậy đúng vậy.’ Hà Nguyên Thánh cười nói.
“Nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.” Loa Oa Tử nói: “Thiếu gia đừng quên, ngươi cũng là mồi nhử.”
Vừa nghe câu này, Hà Nguyên Thánh run lên cầm cập: “Lần này cấp bậc tham chiến quá cao, chắc ta không phải tham dự đâu nhỉ?”
Loa Oa Tử thở dài: “Chủ nhân cũng đã bỏ bao công sức giúp ngươi trưởng thành. Phá Hiểu Bạch Liên là trọng bảo của thần cung, nếu muốn truyền cho ngươi thì cho dù là chưởng giáo cũng phải chịu áp lực nặng nề. Nhưng nếu ngươi lập được đại công trong cơ hội lần này, đoạt được Phá Hiểu Bạch Liên, có công lao này thì dễ trả lời người khác. Vì vậy thiếu gia phải cố gắng lên!”
Hà Nguyên Thánh ra vẻ đau khổ: “Nếu ta không làm được thì sao?”
Gương mặt Loa Oa Tử không cảm xúc: “Chủ nhân nói rồi, nếu lần này vẫn không thành công thì ngươi cứ chết đi là được, coi như người không có đứa con trai là ngươi.”
“Sao lại là ở đây? Không phải hiểu lầm đấy chứ?” Tây Giang ngơ ngác nhìn cả đống tu sĩ ở phế tích Vô Thường tự.
Sau lưng hắn có tu sĩ bất mãn: “Thiên Cơ điện căn cứ theo vật dụng của Ninh Dạ tính toán, Tứ Phương điện ta đích thân truy tìm, tuyệt đối không sai lầm. Có lẽ Ninh Dạ nghe nói có bảo vật xuất thế ở đây nên tìm tới.”
“Ừm, như vậy cũng tốt, chúng ta cũng có thể chứng kiến, biết đâu lại có cơ duyên.” Tây Giang cười nói.
Kế hoạch phế tích Vô Thường tự là do thượng tầng đặt ra, cực kỳ bí mật, Tây Giang không biết con tưởng rằng có dị bảo xuất thế thật, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu không phải tìm ra Ninh Dạ mà là kiếm cơ duyên.
Không chỉ có hắn, thực tế những người sau lưng cũng đang có suy nghĩ này.
Con người vốn có tư tâm, chút khen thưởng sau nhiệm vụ tông môn làm sao sánh được với cơ duyên trời cho? Chính vì vậy sau khi xác định Ninh Dạ đang ở gần đây ngược lại họ lại an tâm đứng chờ chứ không nóng lòng tìm ra Ninh Dạ - Lạc Cầu Chân chỉ bảo bọn họ truy tìm chứ không lệnh cho họ tìm ra Ninh Dạ rồi tới chào hỏi.
Chính vì vậy, đối với loại người như Tây Giang, tìm tới đây coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng có người ứng phó cho xong, lại có người không như vậy.
Ngoài phế tích, Trì Vãn Ngưng bồng bềnh hạ xuống.
Nhìn phế tích náo nhiệt kia, Trì Vãn Ngưng cũng nhíu mày: “Sao hắn lại chạy đến đây?”
Khác với Tây Giang, Trì Vãn Ngưng biết chắc chắn Ninh Dạ không làm việc mà không có mục đích.