Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chạy rồi! Lại để cô ta chạy mất rồi!”

Lao Huyền Minh cực kỳ tức tối.

Khó khăn lắm mới có cơ hội báo thù nhưng lại trơ mắt nhìn kẻ thù chuồn mất, hỏi sao Lao Huyền Minh không buồn bực, không tức tối?

Ngay cả đám người Hứa Ngạn Văn cũng cảm thấy mất hết thể diện - bao nhiêu người cùng ra tay nhưng vẫn để ma nữ chạy thoát, đúng là mất mặt.

Hứa Ngạn Văn hậm hực nói: “Biết thế nên gọi một vị Tứ Cửu Nhân Ma đến.”

Ninh Dạ thở dài: “Là lỗi của ta, ta cứ nghĩ đã đủ rồi.”

Trì Vãn Ngưng khuyên nhủ: “Không thể trách ngươi được, dù sao không ai dám chắc lần này Công Tôn Điệp có xuất hiện hay không. Nếu Công Tôn Điệp không đến mà lại khiến một vị đại lão Nhân Ma phí công chạy theo chúng ta cả nửa ngày, người ta mà nổi nóng chúng ta cũng chẳng dễ chịu gì.”

Lý do mà Ninh Dạ nhờ được đám người Lao Huyền Minh ra tay là rất có thể Công Tôn Điệp sẽ ghi thù bản thân, tìm cơ hội báo thù. Nhưng không ai nói rõ cô ta sẽ trả thù lúc nào.

Trong tình huống như vậy, bảo một vị Tứ Cửu Nhân Ma ngày ngày đi loanh quanh theo chân Ninh Dạ - ha ha, nghĩ thôi cũng thấy không thể rồi.

Chính vì vậy, Ninh Dạ thuyết phục khiến mọi người nghĩ rằng có bấy nhiêu đã đủ rồi, không cần nhờ đại lão Nhân Ma giúp đỡ, nào ngờ lại có vấn đề.

“Đúng vậy. Thật ra vốn đã đủ rồi, không ngờ ma nữ này còn có người giúp đỡ.” Tư Nguyệt Đường đứng dậy, hắn bị người nấp trong bóng tối đánh lén, nhưng cũng may thương thế không nặng.

Ninh Dạ vẫn ra vẻ xấu hổ: “Dẫu sao cũng do ta suy nghĩ không chu toàn, uổng mất cơ hội này, không thể báo thù cho Lao sứ, là lỗi của ta.”

Nói đoạn, Ninh Dạ đi tới bên cạnh Lao Huyền Minh, quỳ một chân xuống thỉnh tội.

Lao Huyền Minh há miệng nhưng cuối cùng lắc đầu nói: “Chuyện này không trách ngươi được, nếu không có ngươi làm mồi nhử, thậm chí ta còn chẳng có cơ hội phục kích ma nữ này. Dẫu sao vẫn do ta vô dụng, hổ thẹn với chức Huyền Sách Sứ, đứng trên đỉnh thiên hạ nhưng lại chẳng bắt được ma nữ này.”

Đúng là hắn không oán hận gì Ninh Dạ, dù sao người ta cũng giúp hắn tìm ra hung thủ, còn chủ động bày mưu tính kế phục kích ma nữ, hơn nữa theo lý thuyết thì nhân thủ được sắp xếp ổn thỏa, nếu ma nữ không có trợ thủ nấp trong bóng tối, trận chiến này đã thành công rồi.

“Cũng may không hoàn toàn uổng phí.” Ninh Dạ lại nói.

“Hả?” Đám người ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ tiện tay ném một chiếc lá ra: “Ta nghĩ có thể ma nữ sẽ chạy trốn lần nữa nên bôi thêm chút chất độc trên lá liễu. Công Tôn Điệp chỉ đề phòng Lao sứ, không ngờ sát chiêu thật sự lại là những chiếc lá liễu kia.”

Lao Huyền Minh vui mừng: “Độc gì?”

“Thực Linh tán, nhưng chỉ là loại kém.” Ninh Dạ trả lời.

Thực Linh tán có thể ăn mòn linh khí, làm cho người trúng tạm thời không thể sử dụng linh khí, tương đương với mất hết pháp lực trong thời gian ngắn, còn hiệu quả cụ thể được quyết định bởi tu vi người trúng và chất lượng của độc.

Nếu là Thực Linh tán thượng phẩm, đối phó với cảnh giới Hoa Luân bình thường, trong tình huống không chuẩn bị thậm chí có thể khiến kẻ này mất hết tu vi.

Còn thực linh tán loại kém, chắc chỉ có hiệu quả dăm ba ngày.

Ninh Dạ không dùng Sát Thân đao sở trường mà dùng lá liễu tấn công thực ra là để thuận tiện cho việc sử dụng Thực Linh tán.

Lao Huyền Minh bóp cổ tay: “Sao không dùng thượng phẩm!”

Ninh Dạ nhún vai: “Không có nhiều linh thạch như vậy, chỉ riêng chỗ này thôi đã hao sạch của cải tích trữ của ta rồi.”

Lý do này rất hợp lý!

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Nếu cô ta trúng Thực Linh tán, vậy trong thời gian ngắn chắc chắn không thể chạy khỏi Chấp Tử thành.”

“Ta cũng đang định nói vậy, chuyện tiếp theo cần làm là bố trí thiên la địa võng xung quanh, tra xét kỹ lưỡng, có lẽ còn cơ hội tìm ra cô ta.” Ninh Dạ nói.

Tinh thần Lao Huyền Minh phấn chấn trở lại: “Để ta thu xếp!”

“Lao sứ!” Ninh Dạ đột nhiên nói.

“Có chuyện gì?”

Ninh Dạ nói: “Nếu Lao sứ cảm thấy Ninh Dạ vẫn có chút tác dụng, hy vọng ngài cho Ninh Dạ một cơ hội. Ninh Dạ mong được phát huy thêm tác dụng trong việc truy bắt Công Tôn Điệp.”

Lao Huyền Minh đã hiểu ý của y.

Hắn gật đầu: “Ngươi đã làm rất nhiều chuyện cho ta, chỉ có điều nhà ta đang gặp biến cố lớn, không có cơ hội cám ơn ngươi. Thế này đi, ngươi có thể làm môn hạ tuần tra viên cho Huyền Sách Sứ thứ bảy là ta, có thể thay ta cai quản bốn phương.”

Ninh Dạ vui mừng quỳ xuống nói: “Cảm tạ Lao sứ đã ưu ái, nhất định không phụ kỳ vọng của Lao sứ!”

[Truyện đã dịch full, rất mong được ủng hộ Kim Phiếu.

Tại hạ có dịch một số bộ khác, mười các đạo hữu đọc thử:

Thiếu Niên Ca Hành (Đã hoàn thành)

Ám Hà Truyện (Có hoạt hình)

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong (Đã hoàn thành)

Trạch Nhật Phi Thăng (đang bám sát tác giả)

Kính mong mọi người ủng hộ bộ Trạch Nhật Phi Thăng chút Kim Phiếu. Tại hạ muôn phần cảm kích.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK