Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyết định đột ngột của Nhạc Tâm Thiện, lập tức đẩy Ninh Dạ vào hố băng vạn trượng.

Thời khắc này thậm chí y không biết nên làm thế nào cho phải.

Gương mặt xấu xí không hề rung động, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên thấy Ôn Tâm Dư đang nhìn chằm chằm vào mình.

Không được!

Cô ta đang cảm nhận tâm trạng của mình!

Đây là một kế hoạch liên hoàn, đầu tiên dùng Cừu Bất Quân để kích thích bản thân mình rồi để Ôn Tâm Dư nhân cơ hội thăm dò. Cho dù y có tu luyện Tiệt Thiên thuật, trong tình huống bị kích thích đột ngột thì tâm trạng cũng khó tránh khỏi dao động, một khi Ôn Tâm Dư phát hiện, lập tức biết kết cục.

Cũng may Ninh Dạ đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, từ đầu y đã cố gắng kiềm chế tâm trạng, còn ý thức được có vấn đề trước khi Nhạc Tâm Thiện lên tiếng, vì vậy một khắc sau đã vội vàng thay đổi tâm trạng, để nội tâm mình rơi vào trạng thái vui mừng như điên. Tâm trạng này lan tỏa khiến Ôn Tâm Dư nắm được, khiến cô ta không khỏi nhíu mày.

Cũng may, cô ta chỉ quan tâm tới Ninh Dạ chứ không chú ý tới Trì Vãn Ngưng - thời khắc này e là trong lòng Trì Vãn Ngưng đã vô cùng hoảng sợ.

Cô biết thân phận của Ninh Dạ, đương nhiên cũng biết Cừu Bất Quân, giờ người yêu đang đối mặt với tình cảnh khó khăn như vậy, y nên làm gì đây?

Thật ra trong lòng cô hy vọng Ninh Dạ chọn cách giết chết Cừu Bất Quân, nhưng cô biết Ninh Dạ không phải người như vậy.

Đồng thời, Ninh Dạ cũng đang suy nghĩ.

Mình nên làm thế nào đây?

Nên làm thế nào đây?

Không giết?

Vậy là bại lộ, hai người đều phải chết.

Nhưng nếu y phải tự tay giết chết Cừu Bất Quân...

Trong lòng y đang run rẩy.

Nhưng hiển nhiên Nhạc Tâm Thiện không định cho y thời gian suy nghĩ quá lâu, đang định quát lớn ảnh hưởng tới tâm thần của y, lại nghe một tiếng rống lớn, Cừu Bất Quân đã xông tới, đột nhiên quỳ rạp xuống trước đại điện: “Đại điện chủ, xin đừng! Lão hủ tuyệt đối trung thành, chưa từng làm trái lệnh chủ nhân! Thù hận giữa lão hủ và Ninh Dạ phát sinh trước khi gia nhập Hắc Bạch thần cung, luật lệ của thần cung không phán xử quá khứ, đại điện chủ đừng vứt bỏ lão phu mà.”

Nói xong đã đi tới ôm lấy bắp đùi của Ôn Tâm Dư: “Chủ nhân, chủ nhân, người nói một câu đi, cứu lão nô với!”

Nói đoạn, nước mắt đã rưng rưng.

Tiếng hô của ông thu hút sự chú ý của mọi người, khiến họ tạm quên Ninh Dạ.

Chiếc khăn che khuất gương mặt của Ôn Tâm Dư, không thấy được vẻ mặt của cô ta, chỉ có đôi mắt sáng rực đầy dữ tợn: “Im miệng, lão già rác rưởi vô dụng này.”

Nói xong đã đá văng Cừu Bất Quân ra.

Cừu Bất Quân lăn lộn, đột nhiên đối mặt với Ninh Dạ, bốn mắt nhìn nhau.

Khoảnh khắc đó, Ninh Dạ chứng kiến ánh mắt của Cừu Bất Quân, cũng nhận ra tất cả ý nghĩa ẩn trong đôi mắt ông.

Giết ta đi!

Đây chính là tiếng lòng của Cừu Bất Quân.

Cánh tay Ninh Dạ run khẽ.

Ánh mắt y bừng bừng thù hận nhìn vào Cừu Bất Quân nhưng trong tâm hải lại hiện lên bóng dáng đám người Nhạc Tâm Thiện, Lạc Cầu Chân.

Y siết chặt hai nắm tay, run rẩy nhưng lại không thể đánh ra được, cho dù y biết mình dừng lại thêm một giây thôi cũng có thể bị nghi ngờ thêm; nhưng y vẫn không làm được.

Như cũng hiểu được đau xót trong lòng Ninh Dạ, sắc mặt Cừu Bất Quân chợt biến thành dữ tợn, quát lớn với Ninh Dạ: “Ông đây liều mạng với ngươi!”

Ông xông thẳng tới, đấm một quyền về phía Ninh Dạ!

Lực lượng cuồng bạo bộc phát, Cừu Bất Quân tấn công hoàn toàn không lưu thủ, như muốn đánh một đòn đoạt mạng Ninh Dạ, mà đám người đang đứng xem lại không có tới một người định xuất thủ.

Hoàn toàn là bản năng, Ninh Dạ bộc phát chiến ý, toàn thân tỏa ra đao khí bừng bừng.

Sát Thân đao được phát động tới mức tận cùng, cứ thế giao chiến với Cừu Bất Quân.

Nhưng dù sao Cừu Bất Quân cũng là cảnh giới Vạn Pháp, cho dù chiến lực thực tế rất bình thường nhưng cũng mạnh hơn tên Ninh Dạ mới Tàng Tượng hậu kỳ quá nhiều, thời khắc này ông gầm thét đánh ra từng luồng khí lưu đen kịt, không hề lưu tình, đánh trúng người Ninh Dạ. Trên người Ninh Dạ đã có suối máu phun ra, không ngờ lại bị trọng thương.

Nhạc Tâm Thiện hừ một tiếng: “Tên khốn kia, ngươi dám!”

Không thấy hắn có hành động gì, một luồng khí thế hùng vĩ đã quét ngang toàn trường, ép về phía Cừu Bất Quân, khiến Cừu Bất Quân không thể nhúc nhích.

Cứ như bị dây thừng vô hình trói chặt, lơ lửng giữa không trung, cho dù liều mạng giãy dụa nhưng... vẫn không cách nào thoát khỏi.

Ông hét lớn: “Không! Đại điện chủ, ngài không thể làm vậy với ta, ta trung thành tuyệt đối với Hắc Bạch thần cung mà, ta đã cứu mạng Hà đại thiếu gia!!!”

Tiếng hét lan ra ngoài điện.

Tây Phong Tử nhíu mày, hừ khẽ một tiếng, tiếng hét của Cừu Bất Quân không lan ra được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK