Nỗi đau vô tận như nước thủy triều cuốn lấy Ninh Dạ, khiến y chỉ muốn ngất đi.
Nỗi đau dài dằng dặc đó khiến Ninh Dạ cảm thấy thời gian như trôi qua rất lâu.
Thủ thuật này khéo phải qua một ngày rồi nhỉ? Lâu quá, mình còn rất nhiều chuyện cần làm...
Y nghĩ vậy, ý thức từ từ chìm vào mê man.
Trong cơn mê, cảm giác như có ai đang gọi y.
Tiểu Diệp...
“Tiểu Diệp!” Ninh Dạ đột nhiên hét lớn rồi ngồi dậy.
Lúc này mới phát hiện, hóa ra cuộc phẫu thuật đã kết thúc từ lúc nào chẳng hay.
Rốt cuộc thời khắc cuối cùng mình vẫn ngất đi à?
Ninh Dạ cười khổ.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Công Tôn Điệp khoanh tay xuất hiện bên cạnh y.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Ninh Dạ hỏi.
“Không lâu, phẫu thuật một canh giờ, hôn mê nửa canh giờ. Ngươi gọi Tiểu Diệp là Tân Tiểu Diệp à? Ý trung nhân của ngươi ư?” Công Tôn Điệp hỏi.
“Không liên quan gì tới ngươi.” Ninh Dạ lắc đầu.
“Hứ!” Công Tôn Điệp nhếch miệng, ném một chiếc gương cho y: “Tự nhìn lại mình đi.”
Do có pháp thuật trị liệu nên sau khi phẫu thuật hoàn thành thậm chí không cần dùng băng vải băng bó lại, có thể khỏi hẳn ngay lập tức.
Ninh Dạ cầm gương lên chỉ thấy không ngờ trong gương lại là một người cực kỳ điển trai.
Có thể dùng tất cả những từ ngữ đẹp đẽ nhất trên cõi đời để mô tả gương mặt này, cái gì mà mắt sao mày kiếm, tuấn tú lãng tử, như được thần tượng điêu khắc - Riêng cái cuối cùng thì không sai.
Khiến cho khi Ninh Dạ chứng kiến gương mặt đẹp trai tới kinh người này, y cũng ngạc nhiên mất một lúc: “Sao phải làm đẹp đến vậy?”
“Làm cho ngươi dễ nhìn một chút mà ngươi còn không hài lòng à?” Công Tôn Điệp hừ một tiếng nói: “Tốt xấu gì cũng là tác phẩm của bổn cô nương, sao mà xấu cho được? Đương nhiên nguyên mẫu của ngươi cũng không tệ lắm, giúp bổn cô nương đỡ tốn công sức. Bây giờ ngươi mà dùng gương mặt này đi ra ngoài, he he, chắc sẽ khiến một loạt đàn bà con gái say mê đắm đuối. Còn không cám ơn ta à?”
“Không cần như vậy.” Ninh Dạ lại lắc đầu.
Tiện tay đặt chiếc gương xuống rồi châm lửa.
“Hả? Ngươi làm gì vậy?”
“Đương nhiên là hủy nó đi.” Ninh Dạ trả lời.
Sau đó Ninh Dạ đã dúi thẳng gương mặt mình vào trong lửa, dung nhan tuyệt mỹ vừa được điêu khắc tinh tế thành công, chớp mắt đã bị phá hủy.
“Ta phục ngươi rồi! Được rồi, ta thừa nhận ngươi không phải một trong số mười người hung ác nhất mà ta từng thấy, ngươi là số một. Ngươi quá tàn nhẫn!”
Nhìn gương mặt Ninh Dạ lại phủ kín vết sẹo, Công Tôn Điệp cũng khóc không ra nước mắt.
Cảm giác như mình dốc hết sức lực xây lâu đài cát nhưng lại bị người ta tiện tay đẩy một cái, hoàn toàn sụp đổ.
Đúng là đẹp trai không quá ba giây.
Nhưng Ninh Dạ còn chưa hài lòng.
Đầu tiên y nhờ Cừu Bất Quân chữa vết thương trên mặt mình, sau đó Ninh Dạ quan sát kỹ trên gương một lúc, lắc đầu nói: “Rất nhiều vết thương khác với trước đây.”
“Thế thì ta cũng chẳng có cách nào, bổn cô nương làm sao nhớ được gương mặt trước đây của ngươi cụ thể ra sao. Hơn nữa bổn cô nương chỉ biết làm đẹp, không biết làm xấu, nhất là còn xấu như vậy!” Công Tôn Điệp nhăn mũi nói.
“Không sao.” Ninh Dạ lại nói: “Chỉ cần dội một bình Hóa Cơ thủy, hủy dung lần nữa là được.”
Công Tôn Điệp bị dọa tới nhảy dựng lên: “Ngươi hủy dung tới phát nghiện rồi à?”
Ninh Dạ không buồn để ý tới cô, chỉ nói: “Chuyện tiếp theo cứ làm theo kế hoạch đi, đầu tiên giải quyết Công Tôn Điệp, hay nên nói là vấn đề công lao của ta.”
“Nói rõ trước, ta còn chuyện quan trọng cần làm, sau khi giúp ngươi lần này, ngươi nhất định phải thả ta đi!” Công Tôn Điệp kêu lên.
“Không thành vấn đề, nhưng tốt nhất ngươi nên trở về đây trong vòng ba tháng, bằng không ta dám đảm bảo cấm chế trên người ngươi sẽ lại khởi động.”
Công Tôn Điệp tức tới nghiến răng nghiến lợi: “Không thành vấn đề, nếu trong vòng ba tháng bổn cô nương không giải được cấm chế thì sẽ về đây tìm ngươi.”
Cô chẳng buồn che giấu mục đích của mình. Ninh Dạ mỉm cười: “Một lời đã định.”
——————————————————
Mấy hôm nay Hắc Bạch thần cung tương đối bận rộn.
Toàn bộ khu vực xung quanh Cửu Cung sơn đều được bố trí phòng ngự, trừ cảnh giới Vạn Pháp trở lên, bất cứ ai ra vào cũng bị kiểm tra.
Nhưng cho dù như vậy vẫn không tìm được chút tung tích nào của Công Tôn Điệp.
Chuyện này khiến Lao Huyền Minh vô cùng tức giận.
Thấy ba ngày đã qua, nếu hôm nay còn không bắt được Công Tôn Điệp, có lẽ sẽ mất hẳn cơ hội này.
Lao Huyền Minh cũng thầm tuyệt vọng.
Còn Ninh Dạ, thời gian này y rất thần bí, biến mất không còn tung tích, không ai biết y ở đâu.
Ban đầu Lao Huyền Minh còn đặt hy vọng ở Ninh Dạ, bây giờ hy vọng này cũng không ngừng hạ thấp theo thời gian.
Xem ra xung quanh hắn không có ai gánh được chức vụ tuần tra viên.