Sau núi là vùng đất thanh tịnh, trông thì cây cối tươi tốt, trong xanh tự nhiên, nước chảy róc rách, phong cảnh thanh tú, bên trong lại có vô số đại năng tu luyện ở đây. Trong đó bao gồm cả chưởng giáo Hắc Bạch Tử của Hắc Bạch thần cung, tam đại nguyên lão cùng với Chấp Tử Chi Thủ - Nhạc Tâm Thiện.
Trong núi không có cơ quan, thế nhưng còn nguy hiểm hơn bất cứ đỉnh núi nào khác.
Vào trong núi này chẳng khác nào bước vào nơi vừa tươi đẹp vừa nguy hiểm nhất, chỉ bất cẩn một chút thôi có thể bị vị đại năng nào đó giơ ngón tay dí chết ngươi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi, dọc con đường nhỏ tới phía nam chân núi, tới thẳng một vách núi.
Hắn vái ba vái về phía vách núi rồi nói: “Lạc Cầu Chân của Giám Sát đường, cầu kiến đạo huynh.”
Trên vách núi, khói đen mịt mờ hóa thành một gương mặt, không thấy rõ dung mạo, giọng nói hư ảo quỷ dị: “Có chuyện gì?”
Lạc Cầu Chân nói: “Đạo huynh đã nghe tới chuyện Thanh Mộc điện ngày hôm qua chưa?”
“Rồi, làm sao?”
“Trong số những thứ bị mất trộm có một vật là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Hả?”
Khói đen đột nhiên cuộn lên, xoay chuyển kịch liệt, thể hiện tâm trạng kích động của người ở trong núi.
Chốc lát sau, làn khói bất động, vách núi mở ra, một hang núi sâu hoắm xuất hiện.
“Vào đi.”
Lạc Cầu Chân đã đi vào trong hang động.
Bên trong động rất mát mẻ, đầy những hơi lạnh, thi thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống.
Lạc Cầu Chân đi trong hang động một lúc mới tới một vùng đất rộng rãi.
Một tu sĩ đang ngồi trong đó, khói đen xoay chuyển xung quanh mãi không tiêu tan, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Lạc Cầu Chân chắp tay: “Xin chào đạo huynh!”
“Nói đi!”
Lạc Cầu Chân thuật lại đại khái mọi chuyện lúc trước.
Người kia nghe xong bèn nói: “Vì vậy ngươi nghi ngờ tên Ninh Dạ này chính là một trong ba đệ tử Thiên Cơ môn đã trốn thoát?”
“Vâng. Nhưng người này đã hủy dung, chẳng hay nếu đạo huynh nhìn thấy có nhận ra không?”
Người kia bèn nói: “Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp, Bạch Vũ... Hừ, nếu đúng là họ thì cho dù có hủy dung ta cũng nhận ra dáng dấp cơ thể.”
“Nếu thế e là phải làm phiền đạo huynh rồi.” Lạc Cầu Chân cười nói.
Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng chuyện này.
Không ngờ đối phương lại do dự, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Ta không thể xuất hiện công khai được, ngươi dẫn ta theo, ta âm thầm kiểm tra giúp ngươi.”
Hả?
Lạc Cầu Chân ngơ ngác.
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương: “Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, ba tên dư nghiệt của Thiên Cơ môn chắc không uy hiếp được đạo huynh đâu...”
“Im miệng, chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi, ta đồng ý đứng ra giúp ngươi đã là ngoại lệ rồi!” Người kia hung hăng đáp.
Lạc Cầu Chân bị hắn giáo huấn, không biết phải đáp sao, thầm nghĩ ngươi làm vậy là vì ta chắc? Rõ ràng là vì chính bản thân ngươi.
Sao lại như là ta van xin ngươi vậy?
Nhưng địa vị của đối phương rất cao, hắn không tiện đắc tội, quan trọng nhất là nếu đối phương đã không muốn đứng ra cũng là chuyện tốt cho mình, có thể độc chiếm công lao.
Cho nên Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nếu đã vậy, xin làm theo lời đạo huynh.”
——————————————————
Lạc Cầu Chân hành động rất nhanh.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Ninh Dạ lần nữa.
Chứng kiến Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ mỉm cười tiếp đón: “Chúc mừng chấp sự, chúc mừng chấp sự, phá được vụ án lớn!”
Lạc Cầu Chân mỉm cười nói: “Phó sứ phá án này, không liên quan gì tới ta, Cầu Chân nào dám kể công.”
Ninh Dạ bèn nói: “Chấp sự khách khí rồi, nếu vụ án đã được phá, chấp sự đến chỗ của ta...”
Lạc Cầu Chân nói: “Hôm qua tới cửa quấy rầy, không có chứng cứ đã nghi cho sư đệ, nếu chuyện Vương Sâm không xảy ra thì suýt nữa đã vu oan cho người tốt. Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ nên tới đâu xin bồi tội, mong sư đệ tha thứ.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Chấp sự nói gì vậy? Chấp sự chỉ làm việc theo chức trách mà thôi, Ninh Dạ sao dám oán hận.”
Lạc Cầu Chân đáp: “Sư đệ hiểu cho là tốt rồi.”
Hai người cứ thế đứng nói chuyện, sau khi hàn huyên khách sáo cả nửa ngày, Ninh Dạ vẫn không mời Lạc Cầu Chân vào ngồi, Lạc Cầu Chân cũng chẳng nhắc tới chuyện đó, một lát sau hắn đã đi khỏi;.
Sau khi rời khỏi căn nhà của Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân nói: “Thế nào?”
Sau lưng Lạc Cầu Chân xuất hiện bóng người trong khói đen: “Không phải.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên: “Đạo huynh nhìn rõ chưa?”
“Ta thấy rất rõ.” Người trong khói đen trả lời: “Vóc dáng của Thanh Lâm hơi cao, gương mặt hơi vuông, giọng nói trong trẻo. Bạch Vũ lại hơn lùn, hình thể hơi gầy gò, giọng nói nhỏ nhẹ, còn Tân Tiểu Diệp là nữ. Hình thể của người này nằm giữa hai người, là nam không phải là nữ, giọng nói lại khàn khàn, ta đã dùng bí pháp kiểm tra, không dùng bất cứ thủ đoạn pháp thuật nào để che giấu bản thân, vì vậy có thể khẳng định không phải bất cứ ai trong ba người bọn họ.”
Trong núi không có cơ quan, thế nhưng còn nguy hiểm hơn bất cứ đỉnh núi nào khác.
Vào trong núi này chẳng khác nào bước vào nơi vừa tươi đẹp vừa nguy hiểm nhất, chỉ bất cẩn một chút thôi có thể bị vị đại năng nào đó giơ ngón tay dí chết ngươi.
Lạc Cầu Chân đi tới sau núi, dọc con đường nhỏ tới phía nam chân núi, tới thẳng một vách núi.
Hắn vái ba vái về phía vách núi rồi nói: “Lạc Cầu Chân của Giám Sát đường, cầu kiến đạo huynh.”
Trên vách núi, khói đen mịt mờ hóa thành một gương mặt, không thấy rõ dung mạo, giọng nói hư ảo quỷ dị: “Có chuyện gì?”
Lạc Cầu Chân nói: “Đạo huynh đã nghe tới chuyện Thanh Mộc điện ngày hôm qua chưa?”
“Rồi, làm sao?”
“Trong số những thứ bị mất trộm có một vật là mảnh vỡ Thiên Cơ điện.”
“Hả?”
Khói đen đột nhiên cuộn lên, xoay chuyển kịch liệt, thể hiện tâm trạng kích động của người ở trong núi.
Chốc lát sau, làn khói bất động, vách núi mở ra, một hang núi sâu hoắm xuất hiện.
“Vào đi.”
Lạc Cầu Chân đã đi vào trong hang động.
Bên trong động rất mát mẻ, đầy những hơi lạnh, thi thoảng lại có tiếng giọt nước rơi xuống.
Lạc Cầu Chân đi trong hang động một lúc mới tới một vùng đất rộng rãi.
Một tu sĩ đang ngồi trong đó, khói đen xoay chuyển xung quanh mãi không tiêu tan, toàn thân bao phủ trong áo choàng đen, dáng vẻ vô cùng thần bí.
Lạc Cầu Chân chắp tay: “Xin chào đạo huynh!”
“Nói đi!”
Lạc Cầu Chân thuật lại đại khái mọi chuyện lúc trước.
Người kia nghe xong bèn nói: “Vì vậy ngươi nghi ngờ tên Ninh Dạ này chính là một trong ba đệ tử Thiên Cơ môn đã trốn thoát?”
“Vâng. Nhưng người này đã hủy dung, chẳng hay nếu đạo huynh nhìn thấy có nhận ra không?”
Người kia bèn nói: “Thanh Lâm, Tân Tiểu Diệp, Bạch Vũ... Hừ, nếu đúng là họ thì cho dù có hủy dung ta cũng nhận ra dáng dấp cơ thể.”
“Nếu thế e là phải làm phiền đạo huynh rồi.” Lạc Cầu Chân cười nói.
Trong suy nghĩ của hắn, chắc chắn đối phương sẽ đáp ứng chuyện này.
Không ngờ đối phương lại do dự, chần chừ một lúc rồi mới nói: “Ta không thể xuất hiện công khai được, ngươi dẫn ta theo, ta âm thầm kiểm tra giúp ngươi.”
Hả?
Lạc Cầu Chân ngơ ngác.
Hắn không hiểu nổi suy nghĩ của đối phương: “Thiên Cơ môn đã bị tiêu diệt, ba tên dư nghiệt của Thiên Cơ môn chắc không uy hiếp được đạo huynh đâu...”
“Im miệng, chuyện của ta không liên quan gì tới ngươi, ta đồng ý đứng ra giúp ngươi đã là ngoại lệ rồi!” Người kia hung hăng đáp.
Lạc Cầu Chân bị hắn giáo huấn, không biết phải đáp sao, thầm nghĩ ngươi làm vậy là vì ta chắc? Rõ ràng là vì chính bản thân ngươi.
Sao lại như là ta van xin ngươi vậy?
Nhưng địa vị của đối phương rất cao, hắn không tiện đắc tội, quan trọng nhất là nếu đối phương đã không muốn đứng ra cũng là chuyện tốt cho mình, có thể độc chiếm công lao.
Cho nên Lạc Cầu Chân gật đầu: “Nếu đã vậy, xin làm theo lời đạo huynh.”
——————————————————
Lạc Cầu Chân hành động rất nhanh.
Một ngày sau hắn đã xuất hiện trước cửa nhà Ninh Dạ lần nữa.
Chứng kiến Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ mỉm cười tiếp đón: “Chúc mừng chấp sự, chúc mừng chấp sự, phá được vụ án lớn!”
Lạc Cầu Chân mỉm cười nói: “Phó sứ phá án này, không liên quan gì tới ta, Cầu Chân nào dám kể công.”
Ninh Dạ bèn nói: “Chấp sự khách khí rồi, nếu vụ án đã được phá, chấp sự đến chỗ của ta...”
Lạc Cầu Chân nói: “Hôm qua tới cửa quấy rầy, không có chứng cứ đã nghi cho sư đệ, nếu chuyện Vương Sâm không xảy ra thì suýt nữa đã vu oan cho người tốt. Bây giờ nghĩ lại thấy xấu hổ nên tới đâu xin bồi tội, mong sư đệ tha thứ.”
Ninh Dạ nghiêm túc nói: “Chấp sự nói gì vậy? Chấp sự chỉ làm việc theo chức trách mà thôi, Ninh Dạ sao dám oán hận.”
Lạc Cầu Chân đáp: “Sư đệ hiểu cho là tốt rồi.”
Hai người cứ thế đứng nói chuyện, sau khi hàn huyên khách sáo cả nửa ngày, Ninh Dạ vẫn không mời Lạc Cầu Chân vào ngồi, Lạc Cầu Chân cũng chẳng nhắc tới chuyện đó, một lát sau hắn đã đi khỏi;.
Sau khi rời khỏi căn nhà của Ninh Dạ, Lạc Cầu Chân nói: “Thế nào?”
Sau lưng Lạc Cầu Chân xuất hiện bóng người trong khói đen: “Không phải.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân ngạc nhiên: “Đạo huynh nhìn rõ chưa?”
“Ta thấy rất rõ.” Người trong khói đen trả lời: “Vóc dáng của Thanh Lâm hơi cao, gương mặt hơi vuông, giọng nói trong trẻo. Bạch Vũ lại hơn lùn, hình thể hơi gầy gò, giọng nói nhỏ nhẹ, còn Tân Tiểu Diệp là nữ. Hình thể của người này nằm giữa hai người, là nam không phải là nữ, giọng nói lại khàn khàn, ta đã dùng bí pháp kiểm tra, không dùng bất cứ thủ đoạn pháp thuật nào để che giấu bản thân, vì vậy có thể khẳng định không phải bất cứ ai trong ba người bọn họ.”