Mục lục
Thiên cơ điện - Tân Tiểu Điệp (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên hồ có tứ các bát đài thập nhị đình, Túy Hương đình chính là một trong số đó.

Túy Hương đình bầu bạn Túy Hương thảo, trong Túy Hương tùng là người xinh đẹp nhất.

Khi nhàn rỗi Trì Vãn Ngưng thích đánh đàn, ngắm trăm, xem cá, múa kiếm ở Túy Hương đình.

Đàn Tiêu Vĩ Dạ Quang cầm, ngắm vầng trăng mỹ lệ trên đỉnh đầu, xem Cẩm Tú Hợp Hoan ngư, múa Liễu Nhứ Tùy Phong kiếm.

Lúc này Trì Vãn Ngưng đang múa kiếm.

Thân trong Túy Hương tùng, người như bông liễu bay trong gió.

Kiếm quang bay lượn trong Túy Hương tùng nhưng không làm bị thương một cành cây cọng cỏ, không chạm tới con ong cái bướm, như một vị tiên từ bay lượn, lướt qua giữa hoa lá cỏ cây, nơi nào cô đi qua, làn gió thơm lại thổi tới.

Không rõ là hương hoa hay hương mỹ nhân.

“Bộp bộp bộp!”

Tiếng vỗ tay lẻ loi mà vang dội.

Hứa Ngạn Văn vỗ tay nhiệt liệt nhất, thái độ thì nịnh nọt, phong cách thì ra vẻ, đi vào. Ninh Dạ bước sau lưng hắn, không nhanh không chậm.



“Điệu Tiên Phong vũ này có thể khiến người ta mê say, tiên tử bay lượn giữa vạn hoa mà không nhiễm chút bụi trầ. Ngạn Văn bái phục!”

Trì Vãn Ngưng thu kiếm quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc thấy được cô, ngay cả Ninh Dạ cũng tháy tinh thần chấn động.

Chẳng trách cô gái này được tôn là đệ nhất mỹ nhân, quả thật không sai.

Cô gái này có làn da như sương như tuyết, trắng trẻo mềm mại, gương mặt xinh đẹp như tượng thần thiên công quỷ phủ dốc hết tâm huyết tâm huyết cả đời khắc nên. Trong mắt cô như lấp lánh ánh lệ, người không biết sẽ nghĩ cô đang khóc nhưng không hiểu đây là mắt lệ trời sinh, khiến người chứng kiến nảy sinh ý thương cảm.

Hơn nữa cô gái này tuy rất đpẹ nhưng hiển nhiên không phải người lạnh lùng cao ngạo gì. Cô mặc một chiếc váy dài màu xanh đậm, trên váy thêu từng đóa hoa nhỏ tinh xảo, đứng giữa đồng hoa tựa như một hoa tiên tử.

Thấy Hứa Ngạn Văn đi tới, cô mỉm cười: “Hứa sư huynh đến rồi à, mời ngồi, ta đã chuẩn bị sẵn trà cho sư huynh.”

Nói đoạn, ánh mắt cô lại nhìn sang Ninh Dạ, mỉm cười: “Hóa ra còn có khách, chẳng hay là sư huynh hay sư đệ, mời ngồi.”

Trì Vãn Ngưng nhập môn sớm hơn Hứa Ngạn Văn, chỉ có điều tuổi của cô nhỏ hơn Hứa Ngạn Văn một chút, dù vậy cũng có thể gọi là sư đệ. Thế nhưng cô luôn miệng gọi sư huynh, nếu không phải là có ý với hắn thì là hành xử lễ phép.

Nghĩ lại thì nếu Trì Vãn Ngưng thật sự thích Hứa Ngạn Văn, Ninh Dạ đã chẳng xuất hiện ở đây, vì vậy chắc là trường hợp sau.

Hiếm thấy nhất là tuy tướng mạo của Ninh Dạ rất xấu xí, người ngoài mà thấy thì có tránh cũng chẳng kịp, nhưng sắc mặt cô lại chẳng hề kinh ngạc hay giật mình mà mời chào rất nhiệt tình.

Một người con gái đã xinh đẹp còn hiểu biết lễ phép, khiêm tốn dễ gần, quả thật rất hiếm có.

Ninh Dạ đã từng thấy rất nhiều mxy nữ, nhưng lần đầu tiên y gặp người vừa đẹp vừa khiêm tốn như Trì Vãn Ngưng.



Chuyện này khiến y lấy làm lạ.

Không phải y coi thường nữ giới, nhưng tính cách một người thường có liên quan tới hoàn cảnh trưởng thành và bối cảnh giáo dục của người đó, bất luận xuất thân của Trì Vãn Ngưng - cô gái này là người của đại gia tộc, hay là sư môn của cô - Thanh Mộc Lão Tổ không phải người tốt lành gì, đều không giống nơi có thể bồi dưỡng được một cô gái xinh đẹp cao quý nhưng lại dịu dàng hiểu lễ nghĩa như vậy.

Lúc này Hứa Ngạn Văn và Ninh Dạ đã ngồi xuống.

Trì Vãn Ngưng đích thân châm trà cho hai người, đầu tiên trò chuyện với Hứa Ngạn Văn vài câu sau đó quay sang Ninh Dạ: “Còn chưa biết vị này là...”

Hứa Ngạn Văn giải thích cho cô: “À, hắn tên là Ninh Dạ, là đệ tử của Trương Thất Sát.”

Hứa Ngạn Văn có thân phận cao nhưng bối phận thấp cho nên phải gọi Trương Liệt Cuồng là Trương Thất Sát.

Trì Vãn Ngưng đặt bình trà rất tao nhã rồi ngồi xuống: “Hóa ra là Ninh sư đệ, Văn Ngưng ngưỡng mộ đã lâu, trong chiến trường khảo sát lần này, Ninh sư đệ thật sự rất xuất chúng.”

Câu sau của cô thể hiện rõ bỗn chữ ‘ngưỡng mộ đã lâu’ không phải đang khách sáo.

Chuyện này khiến Ninh Dạ lại kinh ngạc.

Trong mắt y, tiên tử như vậy chắc phải không dính khói bụi trần gian, không hỏi chuyện nơi hạ giới mới đúng. Nhưng bây giờ nhìn lại, Trì Vãn Ngưng không những ăn khói lửa nhân gian mà còn rất thích ăn là khác.

Đây đúng là một mỹ nữ tuyệt thế, khí chất tao nhã nhưng vẫn bình dị gần gũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK