Ngày hôm nay hắn còn đang ngồi phiền muộn trong căn phủ vừa được xây dựng lại của mình, một hạ nhân vừa nhận vào lại vội vàng đi tới: “Lão gia, Ninh tuần tra viên đưa tin tới.”
“Hả?” Lao Huyền Minh đứng dậy: “Ninh Dạ? Đưa tin tới đây!”
Hạ nhân đã đưa một tờ giấy lên. Cách viết rất bình thường, chữ viết rất ngoáy, xem ra khi viết rất gấp gáp, trên giấy chỉ có một câu: “Công Tôn Điệp ở dược dường của Cận gia, mau dẫn người tới vây bắt.”
Lao Huyền Minh vui mừng: “Người đâu, mau gọi tất cả tu sĩ xung quanh, bao vây dược đường của Cận gia, mời cả Thanh Tiêu Quan Chủ tới!”
Thanh Tiêu Quan Chủ là bạn tốt của hắn, còn là sư phụ của Lao Hải Điền.
Lần trước không tìm hắn nên Công Tôn Điệp chạy mất, lần này bất luận thế nào cũng không cho cô ta cơ hội nữa.
Chỉ trong thời gian uống cạn một chén trà, tu sĩ của Hắc Bạch thần cung đã bao vây dược đường của Cận gia chặt chẽ tới mức không lọt một giọt nước.
Đại chưởng quỹ của dược đường sợ hãi tới mức run lên lẩy bẩy, lao ra ngoài hô to: “Tiên trưởng có chuyện gì vậy? Xưa nay dược đường của Cận gia chúng ta luôn giữ quan hệ thân cận với tiên môn, còn là môn hạ cung phụng của Long Đằng Hổ tiên trưởng..”
Hắn còn chưa dứt lời, Lao Huyền Minh đã giơ tay đập bay hắn đi: “Cút ngay, ta biết các ngươi có quan hệ thế nào với Long Đằng Hổ. Nhưng lão phu sẽ đích thân điều tra rõ chuyện hôm nay. Nếu xác nhận đám người các ngươi có cấu kết với Ma môn, cho dù là Long Đằng Hổ cũng chẳng giữ được các ngươi!”
Nói xong đã lao thẳng vào hô: “Ninh Dạ ở đâu?”
Đã thấy một gã sai vặt lao tới nói: “Ninh Dạ ở đây!”
“Ngươi là Ninh Dạ? Sao bộ dạng lại thành thế này?” Lao Huyền Minh kinh ngạc.
Ninh Dạ mặc trang phục hạ nhân sai vặt, còn đeo mặt nạ.
Ninh Dạ trả lời: “Bây giờ không có thời gian nói chuyện này, bắt người cái đã.”
“Cô ta ở đâu?”
“Đang ở bên trong.” Ninh Dạ nói xong đã lao thẳng vào.
“Để ta!” Một giọng nói lanh lảnh vang lên, Thanh Tiêu Quan Trưởng đã lao thẳng vào gian nhà trong.
Chỉ thấy bên trong không có bất cứ ai, không khỏi kinh ngạc: “Đâu rồi?”
Ninh Dạ đi trước mà tới sau, vào theo Thanh Tiêu Quan Chủ, cũng ngẩn ra một chút, nói: “Vừa rồi cô ta còn ở đây mà. Các ngài xem, trên giường còn mùi thuốc đấy.”
Thanh Tiêu Quan Chủ lao thẳng tới bên giường, cầm một ít thuốc bột rải rác trên đó lên quan sát một chút, biến sắc: “Là thuốc trị thương loại tốt, có thể chữa độc của Thực Linh tán!”
“Chắc chắn là cô ta rồi.” Lao Huyền Minh quan sát xung quanh, thấy phòng ốc không bị tổn hại gì, cửa sổ cũng chưa hề mở ra, không khỏi lấy làm lạ.
Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Có lẽ có đường ngầm.”
Hai người hiểu ra, vài thủ hạ đang định tìm kiếm thì Thanh Tiêu Quan Chủ nhấc tay một cái, chỉ thấy tất cả đồ vật trong phòng bay lên. Ầm ầm ầm, chỉ trong chớp mắt xung quanh đã tan nát, phát hiện ra một đường hầm đen kịt dưới đáy một chiếc rương.
“Ở đây!” Lao Huyền Minh vui mừng, đang định đi vào.
Ninh Dạ kéo hắn lại: “Lao sứ cẩn thận, ma nữ xảo quyệt, có lẽ có cơ quan.”
“Hay là để ta đi trước.” Thanh Tiêu Quan Chủ thi triển pháp thuật, một luồng khí màu xanh mênh mông bảo vệ bản thân, nhảy vào trong đường hầm, Lao Huyền Minh và Ninh Dạ theo sát phía sau.
Chỉ đi được một quãng đã gặp một ngã ba, trong lúc nhất thời không biết nên đi đằng nào.
Lao Huyền Minh tức giận mắng lớn: “Dược đường của Cận gia dám bố trí đường hầm này, chắc chắn ôm ý đồ bất chính!”
Có đường hầm chưa chắc đã là có ý đồ bất chính, cũng có thể là lưu lại đường lui dưới áp lực nặng nề. Dù sao làm bạn với tiên không khác gì làm bạn với vua chúa, ai mà biết lúc nào tai vạ sẽ giáng từ trên trời xuống!
Dược đường của Cận gia dựa vào bối cảnh tiên nhân, dùng đồ giả lừa gạt, gây ra rất nhiều nhiệp chướng nên mới bố trí đường hầm, cho nên bị Ninh Dạ chọn làm con dê thế mạng. Còn sau này Lao Huyền Minh xử trí bọn họ ra sao, y không nghĩ tới.
Lúc này thấy Lao Huyền Minh nổi giận, Ninh Dạ nói: “Đằng này có mùi son phấn!”
Nói xong đã xông lên phía trước.
Ngay sau đó đột nhiên nghe tiếng vang răng rắc, Lao Huyền Minh biến sắc: “Cẩn thận!”
Chỉ nghe rào một tiếng, một chậu nước đen đã dội thẳng lên mặt Ninh Dạ.
“Áaaa!” Ninh Dạ ôm mặt gào lên đau đớn, trên mặt bốc lên khói trắng.
“Hóa Cơ thủy?” Lao Huyền Minh kinh hãi, Thanh Tiêu Quan Chủ đã vọt tới, điểm vài chỉ lên mặt Ninh Dạ, tạm dừng thương thế của y, chỉ có điều chậu Hóa Cơ thủy này đã khiến y bị thương không nhẹ, ăn mòn gương mặt của Ninh Dạ tới mức không ra hình thù gì, trông càng dữ tợn kinh khủng.
“Đồ khốn, ngươi dám!” Thanh Tiêu Quan Chủ đã xông thẳng vào đường hầm, trong lòng cũng cực kỳ tức giận.