Ngày hôm đó Ninh Dạ nói chuyện với Hứa Ngạn Văn và Trì Vãn Ngưng rất lâu.
Y không thể kiếm được cơ hội tới Thanh Mộc điện ngay, nhưng không sao, y đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trì Vãn Ngưng. Mà một khi Hứa Ngạn Văn còn muốn mượn sức y để tăng cường cho mình, hắn còn phải gọi mình tới giúp.
Như vậy rất tốt.
Hôm nay là ngày Trương Liệt Cuồng kiểm tra Sát Tâm đao của Ninh Dạ.
Trước căn nhà nhỏ, trên bãi đất trống.
Trương Liệt Cuồng đứng chắp tay: “Đến đây nào, lần này không có ảo ảnh chỉ có sư phụ. Tấn công ta, nếu ngươi đã tu luyện tới mức sát phạt tùy tâm, có địch không có ta, vậy cho dù là đối mặt với sư phụ cũng có thể vận sát tâm.”
“Rõ!” Ninh Dạ cúi người trả lời.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, sau khi tu luyện tới mức đột sát phạt tùy tâm, không còn chuyện khó mà nổi sát niệm với người mình nữa, chỉ cần muốn, sát tâm sẽ nổi lên.
Chỉ có điều khi Trương Liệt Cuồng nói vậy, hắn lại thoải mái phóng thích khí thế.
Vu vi Vạn Pháp đỉnh phong, khi hắn đốc toàn lực chẳng khác nào một ngọn núi cao đứng sừng sững trước mặt Ninh Dạ, chấn nhiếp tâm thần, cảm giác không khác nào đối mặt với một thiên thần vô địch, đối thủ chỉ tiện tay búng một cái là tiêu diệt được bản thân.
Đối mặt với một người như vậy, làm sao nổi sát tâm?
Một khi sợ hãi, e là sát niệm gì cũng bay sạch.
Nhưng đây chính là thử thách, dũng sĩ chân chính thì cho dù đối thủ mạnh mẽ tới đây cũng dám nâng đao lên giết.
Ninh Dạ đã lẩm bẩm: “Cũng tức là ‘lượng kiếm’ đây mà.”
(Lượng kiếm: Ý là hai kiếm khách gặp nhau cho dù biết không địch nổi đối phương cũng phải rút kiếm ra đại chiến, thể hiện khí phách không hề sợ hãi của bản thân.)
“Cái gì?” Trương Liệt Cuồng không hiểu câu này, hơi ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã xuất đao.
Rút đao, ánh sáng lạnh lóe lên, sát tâm bộc phát!
Giết!
Ánh đao đỏ máu đã đâm vào điểm dưới rốn ba tác của Trương Liệt Cuồng.
Đây là huyệt Quan Nguyên, vị trí thống trị điều kheiẻn nguyên khí, cũng là nơi chứa đựng tinh, nguyên, lực.
Điểm yếu!
Vừa nổi sát tâm đã chọn nơi yếu hại!
Xuất đao không quay đầu lại, dốc hết mọi hận ý sát ý hùng hồn của Ninh Dạ vào, như thật sự muốn đâm một đao đoạt mạng Trương Liệt Cuồng.
Khoảnh khắc đó ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng phải nhướn mày, quát lớn: “Được lắm!”
Phốc
Ánh đao đỏ máu đã đâm trúng huyệt Quan Nguyên của Trương Liệt Cuồng, ngay sau đó lưỡi đao vỡ nát từng tấc một.
Thậm chí Ninh Dạ có thể cảm nhận được, Trương Liệt Cuồng vốn không dùng bất cứ pháp thuật phòng ngự nào, chỉ dùng cơ thể đã dễ dàng chống lại nhát đao này.
Có lẽ cũng vì thế nên nơi đó có một vệt máu đỏ.
Đây là Trương Liệt Cuồng cố tình để lại, cũng như lần trước.
Ninh Dạ thu đao.
Đừng nói đao đã vỡ, cho dù không vỡ thì tấn công tiếp cũng là vô nghĩa.
Sát Tâm đao chú trọng ở tâm, lòng nghĩ đến là đao phát ra, còn tấn công nữa cũng là vô nghĩa.
Chốc lát sau, Trương Liệt Cuồng gật đầu: “Không tệ, ngươi đã làm được. Bây giờ Sát Tâm đao của ngươi đã đại thành, còn muốn tăng cường thì ngươi phải tự tu luyện thôi.”
Mỗi loại tiên pháp, công pháp, pháp thuật đều có cực hạn bình thường của mình.
Cực hạn bình thường này chỉ cực hạn trong trạng thái tiêu chuẩn nhưng sẽ thay đổi khi tu vi và cảm ngộ của tu sĩ tăng cường. Nhưng đây đã là vấn đề cá nhân, không liên quan gì tới công pháp.
Vì vậy có thể nói là Sát Tâm đao của Ninh Dạ đã đại thành nhưng cũng có thể nói là đây mới chỉ là điểm khởi đầu, sau này sẽ ra sao phải xem bản thân y.
Ngay sau đó Trương Liệt Cuồng búng một cái về phía Ninh Dạ.
Ánh sáng kim chìm vào trong đầu, ba chữ cái xuất hiện trong tâm hải của Ninh Dạ: Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói: “Sát Tâm đao chú trọng tâm chí, sát tâm vừa nổi đao ý đã thành, đây là cơ bản của Thất Sát vì vậy uy lực không đáng kể. Chiến lực thật sự phải bắt đầu từ Sát Thân đao. Kẻ sử dụng Sát Thân đao cần chú trọng gân cốt tư chất, cần thể chất cường đại mới có thể phát huy tác dụng. Đây mới thạt sự là chiên spháp tu thân, sau khi luyện thành thì thân thể da tóc đều là vũ khí, vạn vật trong thiên hạ không gì không giết được. Ngươi tự cảm nhận đi.”
Nói xong đã biến mất không thấy đâu.
Ninh Dạ vẫn đứng yên tại chỗ cảm nhận yếu quyết của Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, so với Sát Tâm đao, Sát Thân đao mới là công pháp tiên gia, vũ khí sát sinh thật sự.
Thân là chỉ cơ thể.
Sát Thân đao tu luyện cơ thể, cũng là phá hoại cơ thể.
Y không thể kiếm được cơ hội tới Thanh Mộc điện ngay, nhưng không sao, y đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Trì Vãn Ngưng. Mà một khi Hứa Ngạn Văn còn muốn mượn sức y để tăng cường cho mình, hắn còn phải gọi mình tới giúp.
Như vậy rất tốt.
Hôm nay là ngày Trương Liệt Cuồng kiểm tra Sát Tâm đao của Ninh Dạ.
Trước căn nhà nhỏ, trên bãi đất trống.
Trương Liệt Cuồng đứng chắp tay: “Đến đây nào, lần này không có ảo ảnh chỉ có sư phụ. Tấn công ta, nếu ngươi đã tu luyện tới mức sát phạt tùy tâm, có địch không có ta, vậy cho dù là đối mặt với sư phụ cũng có thể vận sát tâm.”
“Rõ!” Ninh Dạ cúi người trả lời.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, sau khi tu luyện tới mức đột sát phạt tùy tâm, không còn chuyện khó mà nổi sát niệm với người mình nữa, chỉ cần muốn, sát tâm sẽ nổi lên.
Chỉ có điều khi Trương Liệt Cuồng nói vậy, hắn lại thoải mái phóng thích khí thế.
Vu vi Vạn Pháp đỉnh phong, khi hắn đốc toàn lực chẳng khác nào một ngọn núi cao đứng sừng sững trước mặt Ninh Dạ, chấn nhiếp tâm thần, cảm giác không khác nào đối mặt với một thiên thần vô địch, đối thủ chỉ tiện tay búng một cái là tiêu diệt được bản thân.
Đối mặt với một người như vậy, làm sao nổi sát tâm?
Một khi sợ hãi, e là sát niệm gì cũng bay sạch.
Nhưng đây chính là thử thách, dũng sĩ chân chính thì cho dù đối thủ mạnh mẽ tới đây cũng dám nâng đao lên giết.
Ninh Dạ đã lẩm bẩm: “Cũng tức là ‘lượng kiếm’ đây mà.”
(Lượng kiếm: Ý là hai kiếm khách gặp nhau cho dù biết không địch nổi đối phương cũng phải rút kiếm ra đại chiến, thể hiện khí phách không hề sợ hãi của bản thân.)
“Cái gì?” Trương Liệt Cuồng không hiểu câu này, hơi ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã xuất đao.
Rút đao, ánh sáng lạnh lóe lên, sát tâm bộc phát!
Giết!
Ánh đao đỏ máu đã đâm vào điểm dưới rốn ba tác của Trương Liệt Cuồng.
Đây là huyệt Quan Nguyên, vị trí thống trị điều kheiẻn nguyên khí, cũng là nơi chứa đựng tinh, nguyên, lực.
Điểm yếu!
Vừa nổi sát tâm đã chọn nơi yếu hại!
Xuất đao không quay đầu lại, dốc hết mọi hận ý sát ý hùng hồn của Ninh Dạ vào, như thật sự muốn đâm một đao đoạt mạng Trương Liệt Cuồng.
Khoảnh khắc đó ngay cả Trương Liệt Cuồng cũng phải nhướn mày, quát lớn: “Được lắm!”
Phốc
Ánh đao đỏ máu đã đâm trúng huyệt Quan Nguyên của Trương Liệt Cuồng, ngay sau đó lưỡi đao vỡ nát từng tấc một.
Thậm chí Ninh Dạ có thể cảm nhận được, Trương Liệt Cuồng vốn không dùng bất cứ pháp thuật phòng ngự nào, chỉ dùng cơ thể đã dễ dàng chống lại nhát đao này.
Có lẽ cũng vì thế nên nơi đó có một vệt máu đỏ.
Đây là Trương Liệt Cuồng cố tình để lại, cũng như lần trước.
Ninh Dạ thu đao.
Đừng nói đao đã vỡ, cho dù không vỡ thì tấn công tiếp cũng là vô nghĩa.
Sát Tâm đao chú trọng ở tâm, lòng nghĩ đến là đao phát ra, còn tấn công nữa cũng là vô nghĩa.
Chốc lát sau, Trương Liệt Cuồng gật đầu: “Không tệ, ngươi đã làm được. Bây giờ Sát Tâm đao của ngươi đã đại thành, còn muốn tăng cường thì ngươi phải tự tu luyện thôi.”
Mỗi loại tiên pháp, công pháp, pháp thuật đều có cực hạn bình thường của mình.
Cực hạn bình thường này chỉ cực hạn trong trạng thái tiêu chuẩn nhưng sẽ thay đổi khi tu vi và cảm ngộ của tu sĩ tăng cường. Nhưng đây đã là vấn đề cá nhân, không liên quan gì tới công pháp.
Vì vậy có thể nói là Sát Tâm đao của Ninh Dạ đã đại thành nhưng cũng có thể nói là đây mới chỉ là điểm khởi đầu, sau này sẽ ra sao phải xem bản thân y.
Ngay sau đó Trương Liệt Cuồng búng một cái về phía Ninh Dạ.
Ánh sáng kim chìm vào trong đầu, ba chữ cái xuất hiện trong tâm hải của Ninh Dạ: Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói: “Sát Tâm đao chú trọng tâm chí, sát tâm vừa nổi đao ý đã thành, đây là cơ bản của Thất Sát vì vậy uy lực không đáng kể. Chiến lực thật sự phải bắt đầu từ Sát Thân đao. Kẻ sử dụng Sát Thân đao cần chú trọng gân cốt tư chất, cần thể chất cường đại mới có thể phát huy tác dụng. Đây mới thạt sự là chiên spháp tu thân, sau khi luyện thành thì thân thể da tóc đều là vũ khí, vạn vật trong thiên hạ không gì không giết được. Ngươi tự cảm nhận đi.”
Nói xong đã biến mất không thấy đâu.
Ninh Dạ vẫn đứng yên tại chỗ cảm nhận yếu quyết của Sát Thân đao.
Trương Liệt Cuồng nói không sai, so với Sát Tâm đao, Sát Thân đao mới là công pháp tiên gia, vũ khí sát sinh thật sự.
Thân là chỉ cơ thể.
Sát Thân đao tu luyện cơ thể, cũng là phá hoại cơ thể.